Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Chào mừng bạn đến với
»»--http://dolls.forumvi.net--««
Cộng Đồng DF - Chúc các bạn vui vẻ!

» Nếu đã có tài khoản, đăng nhập tại đây:«

» Chưa có tài khoản? Nhấn vào đây để đăng ký «
Share|
Tiêuđề

Hà Nội ngược gió

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp
Hà Nội ngược gió P_top110

[Dolls Family]

chiecbanhngotngao
chiecbanhngotngao

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 40
Tiền Tiền : 211
Thanks Thanks : 11

Hà Nội ngược gió P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Hà Nội ngược gió Hà Nội ngược gió EmptyTue May 04, 2010 9:23 am


Hà Nội ngược gió

Ta lạnh vì những bước chân đi ngược chiều gió.
Không thật lòng yêu thương, trái tim mình sẽ là nơi mang nhiều thương tổn nhất.


Em


Em 18 tuổi. Em khi đó là một cô bé vui vẻ, luôn mỉm cười mỗi khi
nhìn thấy anh. Áp lực bài vở chất chồng có đôi lúc khiến em mệt mỏi nhưng nụ
cười trên môi em thì chẳng khi nào tắt. Em cứ vờ như không nhìn thấy ánh mắt anh
dõi theo em, em cứ vờ như em và anh đứng hai bờ ngược chiều gió. Em - trong rất
nhiều khoảnh khắc ao ước anh giơ bàn tay ra, kéo em vào lòng nhưng cô bé 18 khi
đó chỉ biết rung rinh và ngóng chờ. Cô bé 18 khi đó cứ tin vào những cảm xúc mà
trái tim mơ hồ cảm nhận được. Cô bé khi đó cũng vô cùng nhút nhát.

"Khi
nào em thi đỗ Đại học, anh sẽ kể cho em nghe về một bí mật. Còn bây giờ thì em
vẫn chỉ là một cô bé mà thôi". Ngồi giảng bài cho em, có đôi lần "thầy giáo bất
đắc dĩ" đã vô tình làm em khắc khoải hi vọng. Em đã cố gắng học thật nhiều cũng
vì lời nói đó. Trong giấc mơ em đã chạm tay vào điều ước anh à, trong giấc mơ
của em luôn có anh kề bên.

Nỗ lực của cô bé hôm nào giờ đã được đền đáp.
Em đỗ Đại học với số điểm cao, một số điểm đủ để anh có thể tự hào về em, em đã
đưa tay ra để chờ anh nắm, nhưng bàn tay em bỗng chốc trở nên lạnh ngắt vì sự
đơn độc.

Hà Nội ngược gió 300410bdv1
Đơn
độc...



***

Em gặp Quân lần đầu trong buổi
liên hoan cuối chiến dịch mùa xanh của nhóm anh. Quân sôi nổi và luôn là trung
tâm điểm của mọi sự chú ý. Điển trai và ăn mặc thời trang, đôi mắt một mí lanh
lợi và nụ cười có duyên khiến Quân được khá nhiều cô gái gưỡng mộ. Em thì khác,
em hờ hững với nụ cười ấy. Có lẽ chính sự hờ hững đó đã khiến em lạc lối đến tận
bây giờ. Sự hờ hững của em khiến Quân cảm thấy bị thách thức. Cậu ấy tìm đủ mọi
cách để liên lạc và làm quen với em. Trớ trêu thay, anh lại chính là cầu nối. Đó
là điều khiến em bị tổn thương ghê gớm.

Em gửi trả tất cả những bó hoa
và những món quà mà Quân tặng. Tất nhiên là không phải qua anh, em lúc đó ghét
cảm giác phải đứng đối diện trước mặt anh. Quân kiên trì vô lối, cậu ấy quyết
tâm để cô bé gan lì trong em phải chịu khuất phục. Trong lúc đó, anh cũng ra sức
nhắn tin, gọi điện khuyên em nên yêu cậu ấy: "Quân là một chàng trai tốt, một
đứa bạn thân thiết của anh. Anh lấy danh dự của mình ra để bảo đảm hạnh phúc sẽ
đến với em gái".

Hà Nội những đêm mùa đông chẳng còn chạy hối hả như
những đêm mùa thi. Hạnh phúc lướt qua như vệt sao băng.

Hà Nội cứ mòn
mỏi chờ…

Hà Nội lạnh…

***

Năm tháng khóc ướt gối mỗi khi
đêm về, năm tháng em tránh mặt anh, để rồi cuối cùng em nhắm mắt đưa tay đồng ý
yêu người được anh đích thân lấy danh dự của mình ra cược. Ván bài này em đã
quyết mà không thể rút lại được.

Sự dịu dàng của Quân khiến trái tim em
được sưởi ấm nhưng trong đêm khuya, thảng hoặc em vẫn bị giật mình tỉnh giấc vì
cái nắm tay chới với của anh. Ánh mắt rất đỗi xa xăm của anh dường như đang nhìn
em, nó khiến cho đêm dài bất tận.

Ba tháng sau ngày em nhận lời yêu Quân
thì em nhận được tin anh đã tìm được cô gái mình yêu. Em chỉ có thể cười khẩy
khi nhìn lại mình trong gương. Giá mà không có những chiếc gương có khi lại tốt
hơn, em nên học cách đánh lừa cảm giác. Em cần học cách phủ định nỗi đau cứ lớn
dần trong lồng ngực.

Em - ngay từ đầu đã thấy mình chỉ là chiếc bóng đi
bên đời Quân. Vậy mà tình yêu nhạt nhòa của em chẳng thế khiến Quân chán em, mà
trái lại Quân ra sức săn đón. Em quan tâm chăm sóc Quân. Bởi ngay từ đầu em đã
là người mắc tội nên luôn thấy mình có lỗi.


Tình cảm nhạt nhòa và một
trái tim mang đầy thương tổn, em chẳng thể hào hứng cho những nỗ lực như nhiệt
huyết của thời trái tim 18.


Anh


Ngay từ ngày em tròn 18, anh đã ao ước em sẽ là cô gái của cuộc
đời anh. Cũng vì yêu em mà anh âm thầm chờ và khấp khởi hi vọng ngày em đỗ Đại
học sẽ là ngày anh được tỏ bày lời yêu. Trong đôi mắt anh, đôi mắt em xanh như
khoảng trời hi vọng. Đôi mắt luôn chan chứa cái nhìn ấm áp và tin tưởng.


Em là một cô gái thông minh, hiểu vấn đề rất nhanh và nhiều khi còn bật
lại "thầy". Anh cảm thấy hạnh phúc khi chứng kiến sự trưởng thành từng ngày của
em. Những mong có thể nói với em ba tiếng yêu thương vào thời điểm thích hợp
nhất.

Nhưng rồi, ngày em đỗ Đại học với số điểm cao cũng là những ngày
anh lao đầu đi làm thêm đủ thứ, từ gia sư đến bồi bàn để có thể đủ tiền trả chi
phí phát sinh cho việc trọ học. Anh chỉ là một chàng sinh viên tỉnh lẻ, phải cố
gắng và nỗ lực rất nhiều để khẳng định mình nơi phố thị. Anh không xứng với một
cô gái có dư thừa về vật chất lại giỏi giang như em. Anh sợ những cái nhìn đám
tiếu của người đời.

Và vì thế mà anh đẩy em đến với Quân. Đẩy em đi
nghĩa là trái tim anh sẽ mang đầy thương tổn. Ánh mắt đầy giận hờn của em… anh
vờ như không biết. Như lần đầu tiên anh đã vờ quay đi để che giấu ánh mắt rạng
ngời niềm vui khi em nhìn sâu vào đôi mắt anh.

Vân là cô bạn thân nhất
của anh, chơi với anh từ thời tấm bé. Từ bao giờ cô ấy không coi anh là thằng
bạn nghịch ngợm nữa anh cũng chẳng hay biết. Nhưng cô ấy thì cảm nhận được anh
đang yêu, lặng thầm yêu một người con gái khác… không phải là cô ấy.


Vân thường xuất hiện trước mặt anh với đôi mắt ướt nhèm, ánh mắt đó
khiến anh bị giày vò, khiến anh nghĩ mình là người phải có trách nhiệm. Và vào
một buổi tối sau khi đi dạy thêm về, anh thấy cô ấy đứng chờ anh ngoài cửa phòng
trọ. Cái rét tái tê của đợt không khí lạnh tăng cường khiến da cô ấy thâm tím.
Cô ấy đứng đó, mỏng manh như một tờ giấy. Cô ấy mang chiếc cặp lồng đựng món cá
kho anh thích nhất mà cô ấy đã kì công làm suốt buổi chiều đến và đừng chờ hàng
giờ vì anh không chịu nghe máy.

Cô ấy sốt cao sau tối hôm ấy, anh cuống
cuồng lo thuốc thang và chăm sóc. Trong cơn sốt mê man, cô ấy yếu ớt gọi tên
anh.

… anh đã nhận lời yêu cô ấy… như một sự hàm ơn và ám ảnh.


Vân là một cô gái ngoan và hết lòng chiều chuộng người yêu. Dường như cô
ấy luôn lo sợ anh sẽ rời xa cô ấy. Trong thâm tâm anh thấy mình là người có tội:
với cô ấy và với cả em nữa. Anh đưa tay ra khỏi khung sổ chật hẹp của căn phòng
trọ. Bầu trời tưởng gần mà cách xa vời vợi, những ngôi sao xa xăm quá chẳng thể
chạm tay tới được. Anh nhớ em, nhớ thật nhiều!

Hà Nội

Giữa đêm, có
hai ô cửa nhà ai cùng sáng, hai bàn tay cùng giơ lên những mong có thể đón một
vì sao.

Trái tim già nua của ta, gần một nghìn năm vẫn khát khao tình
yêu tuổi trẻ. Ta lắng nghe những lời tình tự dưới hàng cây xanh thắm, ta yêu
những cái nắm tay vụng dại nơi góc phố rêu phong.

Ta lạnh vì những bước
chân đi ngược chiều gió. Không thật lòng yêu thương, trái tim mình sẽ là nơi
mang nhiều thương tổn nhất. Trái tim chỉ có thể bình yên khi những cơn gió xuôi
chiều.

Hà Nội ngược gió 300410bdv2
Ta
lạnh vì những bước chân đi ngược chiều gió

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn chiecbanhngotngao bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

Gửi bài mớiTrả lời chủ đề này
Tiêuđề

Hà Nội ngược gió

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

.::Host up ảnh miểnphí: Clickhere! - Hướng dẩn sử dụng Diễn đàn:Clickhere!::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: .:Giải Trí:. :: Truyện ngắn-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất