Tiểu Vũ
Hệ TruyệnAuthor: X-D (Tiểu vũ ◘小雨◘)
Nguồn :
Vnsharing.netGenre: Đam mỹ, phụ tử văn, sinh tử văn, huynh đệ văn, SA, romance,
maybe yaoi.
Rating: 15
Note: X-D đang bấn cái đam mỹ
nên thử viết fic theo thể loại này, nêu có sai xót mong mọi người chỉ bảo thêm
Quyển 1
Đoạn 1-Liên Hoa Do nhận thấy bức họa này khá giống với hình tượng nhân vật trong fic nên xin cho Cố Hiểu Du mạn phép được post làm hình minh họa cho fic, mong chư vị không trách
Văn Án
Ta đã cố cho không ai để ý tới mình...
Nhan sắc của ta cũng chẳng có gì để cho là nổi bật.
Ta cũng chẳng có thể hiện mình tài giỏi... Ta chỉ muốn sống yên ổn hết
kiếp này.
Vậy mà tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này... "Người tính không
thể nào bằng trời tính" !!!
...
Tự cổ nam nhân yêu nam nhân
Ái tình vạn kiếp giữa nam nhân há dẽ tìm?
Có chi cũng chỉ là ham muốn sắc hoặc thân.
Ai... Thiên cổ tình giữa nam nhân biết có hay không...
Đệ Nhất Chương
Đời là mộng, mộng ắt sẽ tàn
Tình là mơ, mơ thì phải có lúc tỉnh...
Lê Hoàng Thiên NguyệtSinh năm 1986, năm 2004 Thiên Nguyệt đã đăng trên blog của mình tiểu thuyết dài kì do Thiên Nguyệt tự sáng tác. Chỉ sau một tuần thì blog của Thiên Nguyệt dẫ có số lượng người truy cập lên đến hơn mấy chục ngàn nguời, đưa Thiên Nguyệt trở thành bloger được yêu thích nhất trên cộng đồng mạng.
Tiểu thuyết ấy của Thiên Nguyệt nhanh chóng được một nhà xuất bản lớn mua bản quyền để xuất bản, chỉ trong 1 tuần đầu tiên đã bán hết 15.000 bản.
Thiên Nguyết lại tiếp tục cho ra mắt quyển tiểu thuyết thứ 2 của mình, quyển tiểu thuyết thứ 2 này chỉ trong tuần đầu tiên ra mắt đọc giả thì đã bán hết đến 20.000 bản và đứng đầu danh những tiểu thuyết đuợc yêu thích nhất của các trang web lớn về văn học.
Năm 2005 Thiên Nguyệt tiếp tục cho ra mắt liên tiếp những tiểu thuyết khác của mình. Những tiểu thuyết của Thiên Nguyệt luôn nằm trong danh sách những tiểu thuyết được yêu thích nhất của các tập chí văn học.
Tiểu thuyết của Thiên Nguyệt được dựng thành phim, trong tuần đầu tiên phim đã có số lượng người coi cao ngất ngưỡn. Giữa năm 2005 , Thiên Nguyệt qua Trung Quốc học tập . Ở Trung Quốc, Thiên Nguyệt lấy bút danh là Nguyệt Liên và chuyển qua chuyên viết thể loại Đam Mỹ (boy love boy) .
Những câu truyện với cốt truyện ngọt ngào, lãng mạng, nhưng không kém phần hấp dẫn li kì , huyền ảo và có nhiêu kiến thức ý nghĩa của Nguyệt Liên nhanh chóng khiến các fan của thể lọai Đam Mỹ yêu thích.
Năm 2006, 2007 Nguyệt Liên liên tiếp xuất bản những tiểu thuyết Đam Mỹ khác nhau, mỗi truyện mỗi vẻ. Nguyệt Liên còn tự vẽ minh họa cho tiểu thuyết của mình, với nét vẽ mền mại đặc trưng. Kĩ thuật phối màu điêu luyện nên những bức vẽ của Nguyệt Liên đã khiến các fan của mình "ngất ngay con gà tây".
Năm 2008 Nguyệt Liên đột ngột không thấy xuất hiện. Theo như lí do Nguyệt Liên đăng trên blog của mình thì do Nguyệt Liên muốn nghỉ ngơi và cũng để có thời gian mà đọc những tiểu thuyết Đam Mỹ của những tác giả Nguyệt Liên yêu thích.!!!!
Năm 2009, Nguyệt Liên trở lại với một tiểu thuyết Đam mỹ nói về chuyện tình trắc trỡ ở chốn thâm cung của một thái giám giả và vương gia (em của vua). Cuốn tiểu thuyết này đã khiến các cư dân mạng xôn xao tranh luận gắt gao, trong tuần đầu tiên xuất bản đã bán hết 30.000 bản một con số không tưởng.
Nhưng nào ai ngờ được rằng cuốn tiểu thuyết gây biết bao tranh cãi mà chưa có kết thúc thì vào ngày 21 tháng 1 năm 2010 Nguyệt Liên tên thật là Thiên Nguyệt đã qua đời vì một tai nạn giao thông ở cái tuổi chỉ mới 24.
Cái chết của Thiên Nguyệt đã khiến các fan của Thiên Nguyệt trên các trang web từ lớn tới nhỏ đều viết về niềm thương cảm tiếc nuối cho một tác giả được yêu thích nhất trong cộng đồng fan Đam Mỹ như Thiên Nguyệt.
Trích trong blog một fan của Nguyệt Liên*** *** ***
Tối... không gian xung quanh Thiên Nguyệt chỉ có là một khoảng tối dày đặc ...
Bao quanh Thiên Nguyệt chỉ có một màu tối đen, chật chội và vô cùng ẩm ướt. Cậu cố thử cử động tay chân, nhận thấy thứ bao quanh cậu mềm mềm và có thể co giãn như cao su. Nhưng lại rất ươt át, nhơn nhớt như có bôi mỡ vậy.
"Mình đang ở đâu đây ?? " Thiên Nguyệt thầm nghĩ, cố gắng nhớ lại việc gì đã xảy ra "hình như là mình... mình... " Một loạt kí ức bỗng chóc ùa về " A... mình nhớ là mình đã bị một chiếc xe tải đụng phải mà!! " cậu lại cố cử dộng thân mình "vậy... hiện giờ mình đang ở đâu đây... mình còn sống hay là đã chết?? " cậu bỗng rùn mình" đừng nói...đừng nói...đây là địa ngục nha~~" cậu mếu máo nghĩ.
Rồi Thiên Nguyệt nhận thấy không khí quanh cậu dường như càng lúc càng giảm dần, cậu dùng hết sức để vùng vẫy để mong có một chút không khí. Phổi cậu bắt đầu nhói lên do thiếu không khí, cậu thoi thóp thở và lại càng cố sức vùng vẫy mạnh hơn.
" Ưm... dù cho là địa ngục thì cũng phải có không khí chứ!!" cậu khổ sở nghĩ " nếu không thì làm sao mà sống được kia chứ..." chợt nhận ra cậu đang suy nghĩ một cách hết sức kì dị luôn, nếu mà cậu đã chết rồi thì còn cần gì không khí nữa kia chứ "như... như vậy thì có nghĩ là mình chưa chết!!!" cậu hoan hỉ nghĩ.
Bỗng nhiên Thiên Nguyệt nhận thấy rằng hình như là cậu đang được đẩy dần ra ngoài, một luồn gió mát lướt trên đỉnh đầu cậu. Vô số âm thanh ào ạt truyền vào tai cậu...
- "A....A...!! AH........A.........!!! A......... !! "
- " Nương nương, xin người hẫy cố lên... hãy dùng sức... dùng sức đi nương nương... nương nương... "
Rồi có gì có vẻ là một bàn tay nhẹ nắm lấy đầu cậu, run rẫy rồi chầm chậm lôi toàn bộ thân thể cậu ra ngoài cái không gian chật chội ướt át mà cậu đang ở trỏng.
"Gì thế này..." cậu bâng khoăng nghĩ, mắt vẫn còn đang nhắm.
Sau khi đã được lôi ra khỏi cái không gian tù túng ấy, Thiên Nguyệt hơi rùng mình khi một cơn gió lạnh thổi qua. Cậu liền được quấn quanh bằng thứ mềm mượt như lụa, xát bên tai cậu vang lên tiếng nói hoan hỉ của một nữ nhân.
- "Chúc mừng nương nương, chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử !!"
"Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy trời.." Cổ tay Thiên nguyệt bị ấn nhẹ môt cái, lại một giọng nam nhân già yếu lên tiếng :
- " Bẩm hoàng thượng, hoàng tử không có vấn đề gi cả ạ. Chỉ là do là sinh khó cho nên hoàng tử sức khỏe có thể hơi yếu một chút, chỉ cần uống vài thang thuốt tẩm bổ là không cần phải lo lắng gì cả ạ.
" Hoàng thượng...hoàng tử..." những từ ngữ xưng hô mà chỉ có ở thời xưa mới dùng ấy khiến cậu không khỏi bâng khoăng " Thời nào rồi mà còn xưng hô cái kiểu này vậy kia chứ."
-" Ưm... khanh hãy mau mau kê vài thang thuốt bổ cho hoàng nhi ngay đi "- một giọng nam nhân trâm thấp mang đầy sự uy nghiêm và cũng không kém phần lạnh lùng .
Nghe những cuộc đối thoại trên, trong lòng Thiên Nguyệt bỗng dân lên một nỗi hoài nghi. một ý nghĩ thoáng qua, làm cậu khẽ rùn mình : -" Chẳng lẽ... không... không thể nào..." cậu cố phủ nhân " Nh... nhưng...nhưng... không lẽ mình đã... mình đã... đầu thai chuyển kiêp rồi sao!!! "
Để khẳng định lại suy nghĩ đó có đúng hay không, Thiên Nguyệt cố mở mắt ra. Do ở trong không gian tối quá lâu nên khi cậu vừa mở mắt ra, ánh sáng lùa vào làm cậu hơi choáng. Chớp mắt vài lần cho quen với ánh sáng, cậu chầm chậm mở to đôi mắt...
Đệ Nhất Chương Hoàn~o0o~
Đệ Nhị ChươngTrong tầm mắt chỉ là những hình ảnh mờ nhạt, Thiên Nguyệt chớp mắt vài lần...
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của Thiên Nguyệt là một bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay cụt ngũn, khúc dưới thân thể của cậu được quấn quanh bởi một tấm lụa được thêu những đóa hoa sen một cách tinh xảo.
" Đây... đây là tay của mình sao?? " Thiên Nguyêt thử cử động những ngón tay nhỏ nhắn của mình, rồi lại nhìn xuống cải thân thể nhỏ bé của một hài nhi " vậy là... mình...h thật sự đẫ đầu thai rồi sao trời!? "
Một giọng nói yếu ớt vang lên, làm gián đoạn công việc khám phá thân thể của cậu :
-" Mau...mau đưa hoàng nhi cho ta... đưa hoàng nhi cho ta... "
Thiên Nguyệt nghe thế ánh mắt hướng về phía người vừa cất tiếng nói, người vừa mới cất tiếng ấy là một nữ nhân cỡ chừng chua tới hai mươi. nàng ta đang ngự nằm trên gường. Bao quanh giường là một lớp màng mỏng mang màu bầu trời và trên giường toàn là những vật dụng được làm một cách tỉ mỉ, tinh xảo.
Nữ nhân đó dung mạo có thể nói là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có. Đôi mắt thanh tú, cặp mày lá liễu cùng với làn da trắng mịn tựa như tuyết tinh khôi. nàng ta dù nét mặt thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không làm giảm phần nào vẻ đẹp của nàng.
Thiên Nguyêt nhanh chóng được đặt xuống gường, nằm cạnh nữ nhân kia. Từ thân nàng ta tỏa ra thoang thoáng hương thơm của hoa lan, mùi hương ấy khiến cậu cảm thấy rất dẽ chịu.
Ngước lên nhìn nữ nhân ấy, cậu nghi ngại nghĩ " chẳng... chẳng lẽ đây là...là.."
-" Hãy để mẫu thân ngắm dung mạo của hoàng nhi nào... "- Nghe nàng ta xưng hô như thế, Thiên Nguyệt nghĩ " theo như nàng ta xưng hô thì có lẽ đây chính là mẫu thân của mình ở kiếp này rồi." Nàng ta nhìn cậu, ân cần nói -" Hoàng nhi của ta thật đáng yêu. "
Lệ Quý Phi thầm đánh giá dung nhan hoàng nhi của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, cặp mắt lá liễu, phía đuôi mắt hơi xếch lên lại càng làm hoàng nhi của nàng thập phần sắt xảo. Đồng tử óng ánh tựa giọt sương ban mai được bao phủ bởi hàng mi dầy và dài. Làn da không trắng sáng như tuyết giống nàng mà lại mang một màu trắng hồng tựa như đóa sen mới nở.
Hướng tầm mắt vể phía người đứng đối diên, Lệ quý phi cất tiếng :
-" Thỉnh bệ hạ hãy ban tên cho hoàng nhi... "
Theo phản xạ, Thiên Nguyệt cũng hướng tâm mắt về phía người sẽ là phụ hoàng của cậu. Cũng tức là đương kim hoàng đế ...
Nam nhân đó dung mạo tuấn tú nhưng lại mang đầy vẻ cao ngạo, đôi mắt toát lên sự kiêu ngạo. Nhãn quang lóe sáng lạnh lùng. Chung quanh nam nhân ấy tỏa ra bá khí khiến kẻ đối diên không kiềm được mà phải run rẫy sợ hãi.
" Đây..đây..là phụ thân của mình sao..." Thiên Nguyêt toàn thân không lạnh mà run.
Ngay khi vừa chạm vào nhãn quang của nam nhân đó thì toàn thân Thiên Nguyệt bất giác liền chuyển vào trạng thái đề cao cảnh giác, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Từ người nam nhân ấy cậu nhận thấy có "mùi" nguy hiểm.
" Thình thịch!! thình thịch!! " tìm Thiên Nguyệt đập từng nhịp nặng nề.
Đông Hàn vũ - đương kim hoàng đế của Đông quốc - hướng tâm mắt nhìn đứa con thứ chín của hắn, nhận thấy rằng ngay khi nhãn quang của hài nhi ấy vừa chạm phải vào nhãn quang của hắn thì đồng tử hài nhi kia liền chuyển sang vẻ đề phòng, nghi kị.
Hắn lấy làm thú vị, chăm chú nhìn kĩ hài nhi ấy -" dung mạo bình thường, chẳng có gì nổi bật. Nhưng ánh mắt lại mang đến cho người khác cảm giác đó không phải là ánh măt nên có của một hài nhi.
-" cửu hoàng tử tên gọi là Thanh Phong "- Đông Hàn Vũ lạnh lùng cất tiếng nói -" Lệ quý phi cứ nghĩ ngơi, ngày mai trẫm sẽ ngự giá. "- nói rồi hắn quay lung bước đi,trước khi đi hắn thoáng liếc nhìn hài nhi một cái.
-" thần thiếp ( nô tì, nô tài ) cung tiễn thánh giá, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thiên Nguyệt - tên kiếp này là Thanh Phong - hướng tầm mắt nhìn bóng người là phụ hoàng của cậu từ từ xa đần, trong lòng dâng lên một cảm giác lo ngại không hiểu vì cớ gì.
*** *** ***
Thanh Phong sau khoảng vài tháng tìm hiểu và nghe ngóng được, thì nơi mà cậu hiện kiếp này đang sống là Đông quốc. Do đương kim hoàng đế - Đông Hàn Vũ - cũng chính là Phụ Hoàng của cậu nắm quyền. Phụ Hoàng của cậu năm nay vừa tròn 20 tuổi, nhưng đẫ có đến chín trai... à không nếu tính luôn vị hoàng tử vừa hạ sinh sau cậu vài tháng thì là mươi trai năm gái.
Lệ Quý Phi - mẫu thân của cậu - tên gọi Lệ Phi Yến là con gái của một tướng quân, cũng thuột loại có thế lực lớn trong triều.
Lệ Quý Qhi đối với Thanh Phong phải nói là hết mực cưng triều, do hiện nàng là phi tần đươc Hoàng Thượng sủng ái nhất nên những thứ Hoàng Thượng ban cho cũng thuộc loại bảo vật hiếm có. Những thứ ấy nàng đều lựa chọn những vật tốt nhất để mà cho cậu.
Hoàng Thượng cứ cách vài ngày là lại ngự giá Điện Lệ Phi, những lần y tới Thanh phong đều lập tức chuyển sang trạng thái đề cao cảnh giác dù người phụ hoàng của cậu chẳng cho thấy có chút biểu hiện nào là y nhận biết đến sự tồn tại của cậu cả.
Dù cho mỗi lần y đến thì chỉ là "qua đêm" xong rồi sáng hôm sau lại đi ngay, nhưng không hiểu vì sao cậu không thể nào thả lỏng cơ thể mỗi khi thấy y.
Mọi việc có lẽ cũng vẫn như thế nếu không có một việc xảy ra, kể từ đó không thấy y đến Điện Lệ Phi nữa...
Đệ Nhị Chương Hoàn@ vài chap đầu có vẻ hơi chán nhưng vài chap sau chắn chắn chư vị sẽ
thấy em uke "quỷ kế thâm sâu" như thế nào !!
thank đã đọc