| Tiêu đề: Quán café và chiếc áo len màu tro xám Tue May 04, 2010 9:36 am |
|
| | | | | Quán café và chiếc áo len màu tro xám
Ra khỏi quán, hắn mỉm cười nhìn nhỏ đang khoác tay mình. Vì lí do gì thì chỉ ông chủ quán mới biết! 1.
Đông về. Con phố ngắn trân mình đón chút vị se lạnh ngòn ngọt, mỗi chút hắt hiu thêm qua ánh đèn đường chợt tắt chợt sáng. Ở cái góc nhỏ quặt sang đường lớn, có một quán café bé và tối. Thường xuyên, hay là luôn luôn, nó vắng ngắt như lúc này. Bò Sữa và Nấm, 21 và 19 tuổi, ngồi với nhau theo một giao kèo “làm bạn café” trong hai tháng và nói những câu chuyện nhạt. Vì lí do gì thì không ai biết, nhưng là trong một quán café vô vị.
- Đông năm nay chẳng lạnh gì cả, nhỉ?
- Ơ… ừ. À, em đang đan một chiếc áo len. Màu tro xám.
- Thế hả. Ừ. Mốt của con gái đợt này nhỉ?
- Không, chỉ là em thích đan thôi.
- …
- …
Hắn và nhỏ, cùng nhau nhấp một ngụm café, và một lần nữa, cùng thầm nghĩ: loãng toẹt. Chắc tại ông chủ quán châm nhiều nước quá cho 2 thìa cà phê bột “dởm”. Hay bởi hai người cảm thấy mấy câu chuyện đời thực không hấp dẫn bằng những cái facebook đã kết nối họ chẳng biết chừng. Và chẳng biết có phải bởi cái mùi ngai ngái khó chịu của tách cà phê hôm đó không, mà cả hắn lẫn nhỏ đều quên bẵng mất điều họ định nói với đối phương: Chúng ta không gặp nhau lần nữa thì hơn, nhỉ?
2.
Rồi mùa đông năm đó, một cách kì lạ, ngày càng ấm hơn thật. Nắng nhiều quá khiến người ta chẳng thể nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt của gió đông bắc hàng năm. Sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên cả, bởi lẽ hai người đã không nói điều cần nói, nên Bò Sữa và Nấm vẫn tiếp tục gặp nhau. Vẫn cái góc quán thiếu ánh sáng đó, dù muốn hay không, hắn và nhỏ, 21 và 19 tuổi, bạn café của nhau, điểm danh đều đặn vào tối thứ tư hàng tuần, cũng được hơn tháng rồi. Vì lí do gì thì vẫn chưa ai biết, trong quán café của lần gặp gỡ đầu tiên.
- Mùa đông năm nay nhiều nắng quá, chẳng lạnh như mọi khi…
- Ừ. Chiếc áo len của em mốc lên trong tủ áo mất thôi.
- Áo len? Màu tro xám?
- Ừ, đúng rồi. Màu tro xám.
- Mà em vẫn chưa tặng “chàng” hả?
- Ủa, em nói đan cho “chàng” nào chứ?! Em đan em mặc mà.
- Vậy sao em không mặc?
- Bởi mùa đông năm nay nhiều nắng, anh vừa nói mà. Áo len màu tro xám không hợp với màu nắng đâu…
- À há…
- …
- …
Bò Sữa nhìn Nấm nói nhiều hơn, không phải đơn giản vì ngạc nhiên trước cách phối màu kì lạ trong mắt nhỏ, mà là nụ cười tươi hắn đã quen bắt gặp nơi nhỏ. Thật tự nhiên, nụ cười đó làm hắn đỏ mặt. Nếu có thể làm một phép so sánh nào đó, chắc chắn sẽ thật nực cười nếu coi nó như thứ tình yêu sét đánh hắn thường đọc trong các tiểu thuyết của Cơ Mễ. Nói sao nhỉ, điều này gần gũi giống như là bạn vào quán, gọi một tách cà phê quen thuộc trong một ngày đặc biệt, và chợt nhận ra rằng bạn sẽ bứt rứt đến thế nào nếu ngày mai, ngày kia và nhiều ngày sau nữa, bạn không được uống tách cà phê đó. Có thể tạm đặt tên cảm giác hắn đang có là thế. Mặc kệ tay nghề của ông chủ quán chẳng khá lên chút nào, tách cà phê của cả hắn và nhỏ hôm nay đều vơi đi đáng kể. Lí do rất dễ hiểu: khi cổ họng khô khốc, sau những câu chuyện không đầu không cuối, một ngụm cà phê, dẫu pha dở tệ, vẫn được cả những người khó tính nhất chấp nhận. Buổi tối hôm đó, có một cái gì đó kì lạ diễn ra trong quán café lèo teo đôi ba người khách ấy. Cái sự kì lạ đó nói chung là tốt, chỉ không tốt ở một điểm: hắn quên không hẹn Nấm vào một ngày gần hơn trong tuần, để đi chơi chứ không phải đi uống café!
3.
Một tuần sau đó trôi qua. Đương nhiên Bò Sữa bị phạt vì sự nhút nhát của mình: hắn phải chờ đúng 7 ngày để được gặp nhỏ. Mùa đông mà! Luôn có những thứ xuất hiện và biến mất thật nhanh, cũng có những thứ tồn tại một cách chậm chạp. Ngày thứ năm và ngày thứ sáu, hắn mong ngóng đến ngày hẹn kế tiếp. Nhưng cũng chỉ mới thứ hai thôi, hắn, một sinh viên khoa báo, lại chẳng biết sẽ nói gì với nhỏ bạn café dễ thương của mình, khi hai người gặp lại. Vị buốt giá của vài viên đá mới tan trong cốc cà phê sắp nhạt làm hắn giật mình ngẩng lên. Nhỏ chào bằng một nụ cười tươi rói. Hắn nhận ra ngay, dẫu quán cà phê chẳng có mấy đèn và dường như chưa bao giờ đông khách. Hai tháng sau cuộc hẹn đầu tiên, hắn và nhỏ có cuộc hẹn cuối cùng, theo đúng lịch, với những câu chuyện đã không còn lạc lõng, vì lí do gì thì mới chỉ mình hắn biết?
- Trời chuyển lạnh rồi thì phải …
- À, lạnh, ừ, đúng là có lạnh. Nhưng không rét.
- Rét? Để làm gì?
- Để em có thể mặc chiếc áo len của mình.
- Hình như em rất thích chiếc áo len đó?
- Ừ. Thích. Vì em mặc nó đẹp mà.
- Thì chờ hôm nào rét, lôi ra mà mặc cho đỡ phải xuýt xoa?
- Chiếc áo đó, em muốn mặc nó, chỉ để cho người em yêu ngắm mà thôi…
- …
- …
Trong cái buổi tối của cuộc hẹn cuối cùng, thứ mà Nấm chờ đợi suốt hai tháng qua, nhỏ bỗng huyên thuyên về nhiều thứ chuyện hơn xung quanh cuộc sống vốn đã đầy màu sắc của một sinh viên mỹ thuật như mình. Đôi lúc nhỏ hơi khựng lại, tự cảm giác thấy một thói quen mới đang manh nha xuất hiện: nhỏ, hình như, đã luôn muốn kể về mình cho hắn nghe, tất cả những gì xảy ra từ thứ tư này đến thứ tư khác. Và cả cái thói quen rung rinh của con tim mỗi lần hắn nhìn nhỏ cười nữa chứ. Nhỏ tự cho điều đó là không hay, nhưng không có nghĩa là kiềm lại được. Hay nói như cách của nhỏ: nó như thể một người quen uống cà phê đen sẽ khó thích nổi cà phê sữa dù có ngon đến mấy. Những câu chuyện dông dài cứ thế nuốt chửng cả tiếng đồng hồ trong cái quán nhỏ. Có lẽ thứ tích cực nhất họ tìm ra hôm nay, trừ cảm giác của mình với đối phương ra, là những tách cà phê hình như có một mùi vị thật lạ. Đắng hoặc ngọt gì đó. Nhỏ tự thắc mắc và lần mò câu trả lời qua vài giọt cà phê còn sót lại, đến mức quên cả điều mình đang phân vân: nên chăng nhỏ một lần mời Bò Sữa đến Chuồn chuồn phố - quán cà phê nhỏ xuất hiện ở đó nhiều lần hơn mỗi tuần.
4.
Lẽ thường, những điều muốn nói ra, bất chấp kết quả, nếu quên mất sẽ làm người ta nuối tiếc. Điều này đúng với nhỏ, 19 tuổi, một sinh viên thích café, khi mơ hồ nhận ra rằng muốn gặp hắn, 21 tuổi, cũng một sinh viên thích café, thêm đôi ba lần nữa. Không phải ở đâu khác ngoài cái quán café vẫn bắt khách ngồi trên mấy cái ghế gỗ chênh vênh này. Sau buổi hẹn cuối cùng đó, vô tình hay cố ý, đi một mình hay cùng vài người bạn, Nấm định kì gặp ông chủ quán mỗi tối thứ tư hàng tuần. Và thỉnh thoảng, mắt nhỏ lạc ra ngoài các câu chuyện phiếm, hướng về phía góc quán trống người. Vì nhỏ muốn có dịp mặc chiếc áo len màu tro xám mình tự đan…
Nhưng có một điều mà nhỏ không biết, Bò Sữa có thói quen ra quán mỗi tối thứ năm, cái thói quen có từ trước lúc gặp nhỏ. Thời gian này, hắn lại trở về với cuộc sống bận rộn của mình. Hắn vốn không thích, thậm chí là sợ, cái không khí ảm đạm của quán café nằm ở một vị trí không bắt mắt này, nhưng vẫn cứ ra ngồi và nhấp vài ngụm café cho ông chủ quán vui. Lúc nào cũng chỉ một mình. Và đôi lúc, khi ven đường là những cặp trai gái yêu đương, hắn lại giật mình khi thoáng thấy những chiếc áo len. Rồi cười xòa, không phải màu tro xám, như nhỏ đã kể…
Trớ trêu, mùa đông bây giờ mới là mùa đông Hà Nội, lạnh cóng. Cái lạnh làm những kẻ cô đơn run lên bần bật. Đã đủ rét để khiến cái quán nhỏ ế ẩm dài dài. Lạ một điều, ông chủ vẫn mở cửa đều đặn, cho mấy khách quen, có hắn và nhỏ trong đó. Dạo gần đây, tách cà phê cũng có thêm cái mùi khen khét từ lần rang quá lửa của ông chủ quán. Cả hai vị khách không gặp nhau vẫn cùng nhận ra điều ấy, giống như việc đến quán vì lí do gì, họ cũng đã biết. Nhưng cuộc sống mà, làm sao được, khi thứ tư và thứ năm vẫn luôn là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau.
5.
Rồi đến một buổi tối đầu mùa xuân. Tối thứ tư hôm đó, Nấm quyết định mặc chiếc áo len màu tro xám, dù trời không rét. Tối thứ tư hôm đó, thèm ngấu nghiến một ly đen đá, Bò Sữa bước về phía cái góc nhỏ quặt sang đường lớn, dù lịch vẫn chưa bóc sang ngày thứ năm. Tối thứ tư hôm đó, hắn và nhỏ, 21 và 19 tuổi, không còn tuân theo những thói quen của mình. Và họ gặp nhau, trong cái quán café đã trở thành quen thuộc ấy. Người ta chỉ để ý khi ra khỏi quán, hắn mỉm cười nhìn nhỏ đang khoác tay mình. Vì lí do gì ư? Có lẽ chỉ ông chủ quán mới biết!
| | | | |
Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn chiecbanhngotngao bằng cách bấm vào "" nhé ^^ |
|