CHAP 7:




Mấy tháng trôi qua, sau vụ thành công vang dội ở lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường, không ai là không biết Jung MinShi và Han JeJun, học giỏi nhất lớp A+. Nhiều cô gái còn cho đó là mục tiêu phấn đấu của mình, mơ tưởng ( au nghĩ là hoang tưởng =_=) đến một ngày nào đó…Haizzzz, mấy bà cô lắm chuyện quá!


o0o


_ Cậu chủ! Người càng ngày càng thân thiết với Han JeJun nhỉ??- Sungmin ngồi xuống, rót trà hỏi.

_ Cho kế hoạch thôi. Giả tạo!- Hắn cười mỉm, cầm lấy một tách trà.

_ Cậu có vẻ rất hưng thú với cậu nhóc đó??- Sungmin hỏi

_ ………….- Hắn chỉ cười, khó hiểu, tay vẫn lật đi lật lại các tập hồ sơ.

Sungmin thở dài, để tập hồ sơ cuối cùng trên bàn hắn.

_ Cậu nên đi nghỉ sớm- Nói rồi khép cửa.

Hắn nhìn vào tờ lịch, cầm bút đỏ khoanh một vòng tròn vào ô Thứ 7, 6/2


“ Sắp đến rồi…”


Hắn nghĩ đến ba, nghĩ đến sinh nhật của mình những năm trước, và chẳng hiểu sao, trong đầu óc đầy một mớ suy nghĩ buồn vui đó của hắn lại có cậu.


“ Nó không biết gì…” Tiếng của Kim Lee Teuk vọng lên trong đầu hắn. Phải cậu cũng đâu biết về nỗi đau mà cha cậu đem lại cho hắn.



“ Chúng ta phải luôn tin tưởng nhau…..Mình tin cậu, MinShi” Tin tưởng ư, sao cậu lại tin hắn chứ.???



“ JUNG MINSHI CỐ LÊN!....”



“ CẬU ẤY LÀ NGƯỜI BẠN THẬT SỰ…”



“ CHÚNG TÔI LÀ SINH VIÊN ĐẠI HỌC NĂM NHẤT CỦA ĐẠI HỌC QUỐC GIA SEOUL”


Những câu nói, những hình ảnh cứ thế hiện về. Nhưng không phải là của hình ảnh của ba hắn như mọi khi mà là hình ảnh của CẬ



Trong 1 phút, hắn đã có ý nghĩ…

“ Có nên hay không….”

Gạt phắt những ý nghĩ trong đầu….


“ YunHo, không bao giờ được bỏ cuộc. Không bao giờ được rung động trước đối thủ…”


Câu nói mà cha vẫn hay dạy hắn vang lên….




o0o


JaeJoong đứng trước cửa tòa nhà sang trọng, tay phải cầm gói quà mà cậu đã kỳ công chuẩn bị, tay trái bấm chuông.Không hiểu sao cậu thấy hồi hộp.


------------------------------FlashBack-------------------------

JaeJoong nhồm nhoàm nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, hút sữa rồn rột.

_ Này…..- Hắn đánh bộp vào vai cậu

_ Omo! Giật cả mình! Gì hả??

_ Ờ, sắp đến sinh nhật mình đấy!

_ Ya, sao không nói sớm hả. Bao nhiêu??- Cậu mồm há hốc, ánh mắt trách móc.

_6/2- Hắn nhún vai._ Sao hả? Ngày kia mới đến mà, lo gì!

_Ộc…..Ộc…- Cậu sặc nguyên miếng bánh.Là ngày kia chứ còn sao??_ Sao không nói sớm hả, chuẩn bị quà kiểu gì??

_ Cậu định tặng cái gì mà phải chuẩn bị, bê nguyên cả cửa hàng của người ta về à! Thôi nhớ đến nhé! Đến là được rồi- Hắn cười, đáng ghét.


o0o


_ Junsu cho mình đi nha- Cậu nài nỉ

_ Không! Khụ….Khụ…- Junsu dứt khoát, đưa tay che miệng

_ Đi mà, sao cậu ghét MinShi thế, cậu ấy có làm gì cậu đâu. Cho mình đi sinh nhật đi.- Mắt ngước lên, nhìn như cún con.

_ Mình bị ốm…, không đi cùng cậu được.

_ Ai bắt, mình mình là đủ rồi! Nha!- Cậu năn nỉ, lắc lắc tay Junsu

_ Không là không! Hă… ắt….X..ì…- Junsu lấy khăn lau mũi

_ Nhớ nhé !- Cậu vờ giận dỗi vênh mặt lên, quay đi

_ Cái gì?? Thái độ gì thế??

_ Cho mình đi đi....- Mắt to tròn, nhìn lên

_ Haizzzz, rách việc. Thôi được rồi, về trước 9h tối, đừng để mình phải lết đến nhà anh ta.

_ 9h, sớm thế, 10h đi, người ta còn chơi- Cậu ỉu xìu

_ Được voi đòi tiên à. Thế thì nghỉ nhé!

_ Thôi…Thôi…9h mình về, đi lẹ đây- Nói rồi vút ra cửa.


---------------------------End FlashBack---------------------------



Đó, thế nên bây giờ cậu đang đứng ở đây, trước cửa nhà hắn. Nhà hắn quả thật rất đẹp. Tuy cậu là con nhà khá giả, những ngôi nhà to lớn, tráng lệ như lâu đài cậu cũng thấy không ít, nhưng nhà của hắn có một sức hút kì lạ. Cổng và toàn bộ hàng rào bao quanh ngôi nhà to và kín rất vững chãi, nhưng lại không hề làm mất đi vẻ đẹp bên ngoài. Trên bức tường rào là những hình trạm trổ hết sức tinh tế, không theo một quy luật, cũng chẳng thể đoán đó là những hình thù gì. Hai bên cánh cổng là hai con kì lân bằng đá, miệng mỗi con ngậm một hòn ngọc, theo cậu được biết thì điều đó là tượng trưng cho quyền thế. Màu sắc tổng thể cũng không thể nói là màu gì, đó là sự pha trộn của những gam màu tối, nâu, đen, xám, xanh lam, đôi chỗ điểm xuyết màu trắng. Một từ cho tất cả: BÍ ẨN!

_ Cậu hỏi ai??

Cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi tiếng nói vang lên từ người mở cổng.

_ Cháu đến dự sinh nhật của..Minshi- Cậu đáp.

_ Sinh nhật? Minshi?? Vậy cậu là….- Người mở cửa nhăn trán, ánh mắt nhìn cậu dò sét pha chút khó hiểu.

_ Cháu là Han JeJun, bạn của Minshi. Có gì không đúng???

_ Không…không có gì, mời cậu vào. Tôi là Jang Bok, quản gia của gia đình… MinShi.- Người đàn ông cười, nói

Cậu đi theo sự chỉ dẫn của ông ta. Bây giờ cậu mới để ý kĩ, đó là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên, tóc lấm tấm hoa râm, ăn mặc và tác phong hết sức lịch sự, chuyên nghiệp, bất giác cậu nghĩ đến Seo Hyun, bà quản gia của nhà cậu.

JaeJoong vẫn cứ đi theo, người quan gia tên Jang Bok dẫn cậu đi cũng khá lâu rồi, sao mãi vẫn chưa đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật. Nhà của hắn lối đi rộng hơn cả chỗ ở sao??? Sốt ruột cậu lên tiếng:

_ Sao vẫn chưa đến nơi, thưa bác???

_ …...

_ Thưa bác!- Cậu nghĩ ông ta không nghe rõ nên gọi to hơn.

_ Đây rồi thưa cậu!.- Jang Bok lên tiếng, rồi quay lưng bước đi.

Người quản gia tên Jang Bok đưa cậu đến trước cửa một căn phòng, rồi bỏ đi. Khẽ đưa tay đẩy cửa ra…Tối…Rất tối…Cậu không thể nhìn được bất kỳ thứ gì bên trong. Bất giác cậu cảm thấy sợ, nhưng rồi tự trấn an mình: “Chắc MinShi muốn gây bất ngờ nên tắt điện. Lúc mình vừa bước vào chắc chắn là tiếng nhạc và rất nhiều người bạn khác nữa. Sẽ là một sinh nhật rất vui!”…Yên tâm với suy nghĩ đó cậu toan bước vào..

_ Đến rồi à?

Cậu giật mình nhìn vào căn phòng, tối. Dù vậy cậu vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói.

_ Minshi???- Cậu khẽ gọi.


o0o

_ Bỏ tôi ra….- SungMin giãy dụa, cố thoát ra khỏi dây trói.

_ Vô ích thôi, đừng chống chọi nữa

_ Jang Bok.. Tôi xin ông. Hãy nể tình chúng ta làm việc cùng nhau bao nhiêu năm…Tôi phải ngăn cậu chủ, tôi phải bảo vệ JaeJoong..- SungMin lết xuống sàn nhà, lạnh lẽo, anh quỳ gối trước mặt Jang Bok.

_ SungMin…- Jang Bok cất tiếng_ Sao cậu lại phản bội cậu chủ?? Hãy trả lời tôi,

_ Jang Bok, tôi không phản bội cậu chủ. Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm…hiểu lầm thôi. Kim JaeJoong và cả bố cậu ý Kim Lee Teuk trong sạch. Cậu chủ đã hiểu sai mọi chuyện. Hãy tin tôi….

_ Làm sao tôi có thể tin cậu…



------------------------Flash back-----------------------------


2 năm trước..


_ SungMin, tất cả, nhờ con…- Lee Teuk cầm lấy bàn tay SungMin, run run. Ông lo sợ cho SungMin khi vào làm việc với YunHo, nhưng ông còn lo cho JaeJoong hơn gấp trăm lần._ Ta… Cảm ơn con…

_ Cha à, con sẽ bảo vệ JaeJoong, con sẽ ngăn chặn mọi kế hoạch của YunHo. Con hứa…- Anh nắm lấy bàn tay gầy xương xương của cha nuôi.

_ Chỉ con là hiểu, SungMin à…


o0o


Anh nhớ lại ngày hôm đó, thấm thoát đã hai năm, kể từ ngày anh làm cho Mirotic…




o0o



Anh đến phòng Jung YunHo, lòng như lửa đốt gõ cửa.


_ Vào đi..- Giọng nói củ hắn khiến anh có dự cảm không lành.

_ Cậu chủ..

_ SungMin, ngồi xuống tôi muốn nói chuyện với anh- Hắn đặt ly rượu xuống, tiến về phía bàn uống nước, pha trà.

_ Cậu chủ à, người không cần phải…

_ Không, hãy để ta pha. Bao lâu nay anh đã phục vụ tôi rất tận tình. Cảm ơn!- Hắn đưa SungMin một tách trà._ Uống đi, trà ngon, không có độc!

_ Cậu…- SungMin nhận lấy tách trà, ngạc nhiên vì thái độ khách sáo, xa lạ đến đáng sợ của cậu chủ.

_ Anh có cảm thấy bất mãn khi làm việc cho tôi không- Hắn nói, giọng có gì đó không bình thường, anh nghĩ thế.

_ Thưa, không!- SungMin cúi xuống, không rời mắt khỏi tách trà.

_ Vậy, tôi có bao giờ khiến anh khó chịu không?- Hắn tiếp tục hỏi.

_ Không, không. Cậu chủ, sao người lại hỏi như vậy??? Một người như tôi, được cậu tin tưởng giao cho nhiều việc lớn quả là vinh hạnh lớn. Tôi chỉ lo, mình không làm tốt, vừa ý cậu. Tất cả đều rất tốt, cậu chủ!

_ NÓI DỐI!- Hắn đập mạnh tay xuống bàn.

_ Cậu… Sao…. vậy?

_ Tốt ư? Vinh hạnh ư? VẬY TẠI SAO CẬU PHẢN BỘI TÔI??- Hắn gằn mạnh những tiếng cuối.

Anh đã tự hỏi làm sao mà hắn biết? Và anh cũng tự trả lời câu hỏi của mình bằng một cậu hỏi khác : Jung YunHo là ai chứ? Tại sao lại không thể biết?

----------------------------End Flash Back-----------------------

_ MinShi….Cậu khẽ lên tiếng.


End CHAP 7