Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Chào mừng bạn đến với
»»--http://dolls.forumvi.net--««
Cộng Đồng DF - Chúc các bạn vui vẻ!

» Nếu đã có tài khoản, đăng nhập tại đây:«

» Chưa có tài khoản? Nhấn vào đây để đăng ký «
Share|
Tiêuđề

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 11:57 am


CHAP 26

Khi bốn người về đến Seoul thì đã thấy Siwon và Changmin lay hoay đứng trước cửa nhà Jaejoong.

“Ơ... Minnie ! Sao em lại đến đây ?” – Jaejoong bước xuống xe, ngạc nhiên.

“Oh, Jaejoong hyung cuối cùng đã về rồi !” – Changmin vội vã chạy đến ôm chầm lấy Jaejoong – “Sao hyung không nghe điện thoại của em ? Hic hic... Em xin lỗi...”

Rồi Changmin gục đầu vào vai Jaejoong mà thút thít. Lúc đó, Jaejoong mới nhớ ra là mình đã tắt di động từ lúc rời Seoul đến giờ.

“Nói hyung nghe đã xảy ra chuyện gì ?” – Jaejoong thực sự hoang mang trước thái độ của Changmin khi ấy.

“Em xin lỗi... Hic hic... Em đã không chăm sóc tốt cho Yunho hyung...”

“Yunho... Yunho làm sao ?” – Jaejoong hốt hoảng.

“Cậu ấy bị cảnh sát bắt giam rồi...” – Siwon buồn bã nói – “...nghe đâu có dính tới một vụ làm ăn phi pháp...”

Jaejoong bàng hoàng không nói được lời nào. Trong thâm tâm, cậu không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cậu khuỵu xuống vì đôi chân không còn đứng vững. Junsu thấy vậy vội ném mấy túi hành lí lỉnh kỉnh sang một bên chạy đến đỡ cậu.

“Không thể như thế được !” – Nước mắt Jaejoong trào ra – “Sao Yunho lại có thể...”

“Bình tĩnh đi Jaejoong !” – Junsu nắm chặt lấy bàn tay cậu – “Chuyện này... mình đã lường trước, nhưng vẫn không thể ngăn được. Mình xin lỗi, Jaejoong...”

...

“Jung Yunho, có người đến thăm anh đấy !”

Yunho chậm rãi tiến về phía căn phòng dành cho người bên ngoài đến thăm phạm nhân. Một tên bảo vệ đi sát bên cạnh anh. Tay anh bị khóa chặt trong chiếc còng số 8. Yunho có mơ cũng không nghĩ rằng một ngày anh lại bị đối xử như một phạm nhân. Mà không đúng, phải nói là anh trở thành một phạm nhân mới đúng.

Tên bảo vệ mở cửa phòng. Và người xuất hiện trước mặt Yunho lúc này lại là một người anh không ngờ tới : Dalena. Lúc đó, nếu không bị khóa chặt tay thì anh đã lao đến tặng cho ả một cú đấm.

“Oh, Yunho ! Trông anh vẫn khỏe nhỉ ?” – Dalena nói với giọng mỉa mai.

“Cô... Mọi chuyện là do cô sắp đặt ! Cô thật là một con rắn độc !” – Yunho giận dữ gằn lên.

“Thế sao ? Tôi nghĩ anh phải biết điều này từ trước chứ !” – Ả vẫn dửng dưng – “Nhưng anh cũng biết rồi đấy, cảnh sát đã chứng minh là tôi không có mặt trong lúc nhận hàng lẫn lúc vận chuyển. Cả tên tài xế cũng đã khai rằng anh là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện... Cho nên, anh đừng nên vu khống cho tôi...”

“Cô thật là xảo quyệt...” – Yunho trừng mắt nhìn Dalena – “Tại sao cô lại làm thế ?”

“Vì sao ah ?” – Ả mỉm cười gian xảo – “Hãy đi hỏi ông chú Jang Songhae của anh đấy. Chính lão ta đã cài gián điệp vào công ty của ba tôi, làm cho sản nghiệp của ông ấy sụp đổ. Giờ đã đến lúc tôi trả thù...”

“Chú Songhae ? Gián điệp ? Trả thù ?” – Anh ngỡ ngàng trước những điều Dalena nói – “Dalena, thật ra... cô là ai ?”

“Đã đến nước này tôi không giấu anh nữa. Tôi là Lee Ah Ra, con gái của Lee So Man... Mười năm trước, lão già họ Jang kia khiến công ty của ba tôi phá sản. Khi ấy, ba tôi đã gửi tôi và em trai sang Mỹ rồi nhảy lầu tự tử. Trong di chúc, ông ấy còn dặn tôi nhất định phải đòi lại những gì lão Jang Songhae đã đoạt mất...”

“Vậy là ngay từ đầu...”

“Đúng vậy !” – Ả lạnh lùng nói – “Ngay khi tôi biết anh là cháu của Jang Songhae, tôi đã cố tình tiếp cận anh, rồi đưa anh vào tròng. May mà Jang Rin cũng ủng hộ tôi. Có lẽ coâ ta có nằm mơ cũng không ngờ tôi đang nung nấu ý định trả thù...”

“Cô... cô thật là bỉ ổi !”

“Cứ chửi tiếp đi Yunho, vì anh sẽ không còn cơ hội để chửi tôi nữa đâu !” – Dalena cười nham hiểm – “Thật là đáng tiếc Yunho ah... Nếu ngay từ đầu anh chiều ý làm đám cưới với tôi thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại, không đối xử với anh tệ thế này... Chỉ tiếc là, anh đã phải lòng tên Kim Jaejoong khốn kiếp đó, nên tôi buộc lòng...”

“CÔ DÁM NÓI JAEJOONG VẬY SAO ?” – Yunho gầm lên định lao đến thì tên bảo vệ từ bên ngoài nghe thấy vội chạy vào giữ chặt anh lại.

“Hm... Đến lúc này mà anh vẫn còn bên vực cho nó sao ?” – Ả trợn mắt nhìn anh – “Cái thứ tình yêu của anh thật là đáng kinh tởm. Nhưng nó cũng chẳng còn là vấn đề nữa... Giờ hãy chờ xem lão Jang Songhae nghĩ sao khi thấy K.Town của lão bị hủy trong tay đứa cháu trai yêu quý... Ha ha...”

Dalena cất một tràng cười đáng sợ rồi thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài. Yunho như nổi điên lên. Anh trách mình đã tin tưởng một con người thủ đoạn như vậy bấy lâu nay, suýt nữa còn cưới ả làm vợ. Giờ đây, sai lầm không chỉ mình anh gánh chịu. Còn chú anh, Jang Rin, Jaejoong và các bạn cậu nữa. Mọi người sẽ nghĩ sao về anh đây ?

Bất giác, một giọt nước mắt lăn dài trên má anh lạnh ngắt...

...

Tại nhà Jaejoong...

“Theo như những gì mà mình và Changmin nghe ngóng được thì K.Town đang đứng trước bờ vực phá sản sau vụ bê bối này...” – Siwon chậm rãi nói – “Đa số các cổ đông đã rút vốn. Nhiều đối tác cũng đã hủy các hợp đồng với công ty...”

“Bác KangIn vừa báo cho mình biết là H.E.R cũng sẽ hủy những kế hoạch hợp tác với K.Town.” – Junsu nói rồi lấy trong vali ra một tập hồ sơ.

Phòng khách của Jaejoong đang bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề. Changmin ngồi im lặng. Hankyung và Heechul bên cạnh cũng chẳng nói gì. Riêng chỉ có Jaejoong là cố bình tĩnh lắng nghe những điều Siwon và Junsu nói.

“Vậy... Jang Rin và ba cô ấy bên Đức có biết chuyện này chưa ?” – Jaejoong lên tiếng phá tan sự yên tĩnh đến ngạt thở đang hiện diện.

“Có lẽ là những người trong công ty đã báo cho họ biết...” – Junsu đáp – “...họ sẽ về đây sớm thôi. Đến lúc ấy, có thể sự việc sẽ không cứu vãn được nữa. Với tính khí của Jang Songhae, chắc chắn ông ta sẽ không tha thứ cho Yunho. Tệ hơn là ông ấy có thể tố cáo đứa cháu mình...”

“Nhưng... chúng ta có thể giúp Yunho hyung minh oan mà...” – Changmin nói.

“Khó lắm Minnie ah...” – Siwon thở dài – “Mọi chứng cứ đều bất lợi cho Yunho. Chỉ còn ba ngày nữa là phiên tòa xử án bắt đầu. Quá muộn rồi...”

“Chưa muộn đâu Siwon !”

Mọi người quay lại, và nhận ra Jang Rin đang đứng nơi cửa ra vào.

“Rin ! cậu về rồi ah ?” – Junsu kinh ngạc.

Jang Rin bình thản tiến đến gần, ngồi xuống cạnh Jaejoong và từ tốn nói :

“Appa mình vẫn chưa biết chuyện này. Ông ấy đang đi thăm một người bạn ở Đức. Mình đã nói dối ông ấy là có việc riêng nên xin phép về trước để thu xếp. Nhưng không giấu được lâu đâu. Bây giờ, chúng ta cần có kế hoạch để tìm ra sự thật.”

“Rin nói đúng đấy ! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa...” – Jaejoong lên tiếng – “Mà theo những điều mà Junsu đã kể, thì có lẽ chúng ta cần bắt đầu với người có tên Daniel !”

“Daniel ah ? Sao mình nghe quen quen...” – Heechul vỗ trán suy nghĩ – “Ah ! Nhớ rồi ! Là tổng giám đốc StormS, một công ty mới được thành lập gần đây, nghe nói đang trên đà phát triển...”

“Đúng vậy ! Đó chính là đối thủ cạnh tranh của K.Town...” – Jang Rin giải thích – “...có lần ba mình cử người tìm hiểu về tổng giám đốc Daniel nhưng không có kết quả.”

“Quả thật là một con người bí ẩn. Mấy tuần trước Yunho cũng có nhắc đến chuyện này với mình...” – Jaejoong cũng lo âu nói – “Nhưng giờ quan trọng là làm thế nào chúng ta lọt vào được công ty StormS ?”

“Chuyện đó cứ để mình và Hankyung lo !” – Heechul cười tươi – “Cậu quên tụi mình là nhà báo hay sao ?”

“Ý cậu là...”

“Phải. Tụi mình sẽ giả vờ như đang đi phỏng vấn những doanh nhân trẻ, và Daniel là một trong số những người đó...”

Hankyung khẽ giật mình. Anh không nghĩ là mình lại bị Heechul lôi kéo vào một chuyện nguy hiểm như thế. Nhưng vì bạn bè, anh không ngại chi chuyện ấy.

“Uhm. Ý kiến rất hay !” – Jang Rin tỏ ý tán thành – “Nhưng các cậu cũng phải cẩn thận đấy ! Không dễ đối phó với tên Daniel đó đâu !”

“Dĩ nhiên rồi ! Hannie sẽ luôn bảo vệ mình, phải không ?” – Heechul nháy mắt với Hankyung.

“Uhm...” – Hankyung cười méo cả mặt.

“Thôi. Tạm thời cứ như vậy đi ! Giờ thì em... đi ngủ !” – Changmin đứng dậy ngáp dài – “Từ tối qua đến giờ mọi người có ngủ chút nào đâu !”

“Uhm. Em lên phòng hyung mà ngủ !” – Jaejoong nói – “Cũng trễ rồi, mọi người cứ ngủ lại ở đây ! Có đủ phòng cho tất cả đấy !”

Changmin là người hưởng ứng đầu tiên. Hankyung nắm tay Heechul rồi kéo lên lầu. Junsu cũng chạy ù vào căn phòng bên cạnh phòng Jaejoong rồi chui vào đống chăn ấm. Cậu phải gọi điện cho Yoochun, xa nhau cả tuần chắc anh chàng nhớ cậu lắm.

“Đừng thức khuya quá nhé Jaejoong ! Cậu cần phải nghỉ ngơi cho lại sức trước khi chiến đấu nữa chứ !” – Jang Rin nháy mắt với Jaejoong trước khi cô đóng cánh cửa phòng lại.

Chỉ còn lại Siwon và Jaejoong ở lại. Cậu cúi gằm mặt im lặng. Anh thì nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng lẫn quan tâm.

“Jaejoong, cậu... không sao chứ ?” – Anh bước đến ngồi cạnh cậu.

“Mình... mình ổn mà... chỉ là mình...” – Cậu ngập ngừng nói không nên lời. Có thứ gì đó cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng cậu.

Bất ngờ, Siwon kéo đầu cậu tựa vào vai mình, thì thầm :

“Cho cậu mượn bờ vai mình đấy ! Cậu không cần phải cố gắng tỏ ra là một người cứng cỏi nữa đâu ! Mình biết, nãy giờ cậu giả vờ để mọi người không lo lắng phải không ?”

Và ngay sau đó, Siwon nhận ra tiếng thút thít lẫn những giọt nước mắt ướt đẫm trên vai áo. Jaejoong đang khóc. Cả người cậu run lên. Cậu nức nở :

“Mình... chỉ tại mình, Siwon ah... Nếu không vì mình, Yunho...”

“Cậu đâu có lỗi gì...” – Siwon an ủi – “Đâu ai biết trước là sẽ xảy ra chuyện này...”

“Không... Nếu không vì lo cho mình, Yunho sẽ không xao lãng công việc, để rồi...” – Jaejoong vẫn khóc nấc lên – “Chỉ tại mình... quá chủ quan... không nghĩ là Dalena sẽ hại Yunho...”

“Dalena sao ? Cậu đã gặp Dalena ?” – Siwon ngạc nhiên hỏi.

“Phải, cách đây một tuần... Cô ấy dọa sẽ khiến Yunho phải trả giá. Nếu không tại mình giành Yunho với cô ta, có lẽ sẽ không...”

“Đừng tự trách bản thân nữa Jaejoong ah...” – Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu – “Mọi chuyện sẽ qua thôi. Cậu không có lỗi gì khi yêu Yunho cả...”

Rồi Siwon nhẹ nhàng xoa đầu Jaejoong và ôm cậu chặt hơn. Cậu không từ chối, hay đúng hơn là không còn đủ sức từ chối. Trong tâm trí cậu giờ chỉ nghĩ về Yunho và mong sao có thể cứu được anh. Với lại, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ý gì với Siwon ngoài tình bạn, và Siwon cũng hiểu điều đó.

Bàn tay Siwon vẫn dịu dàng vuốt trên mái tóc của Jaejoong. Đến khi nhận ra cậu đã thiếp đi từ khi nào, anh mới khẽ bế cậu về phòng và đặt cậu lên giường cạnh Changmin.

Thấy Changmin đã trùm chăn kín cả đầu như đã ngủ say lắm rồi, Siwon không nỡ rời đi. Anh cúi xuống vén những sợi tóc Jaejoong sang một bên rồi lau những giọt lệ vương trên má cậu. Trông cậu khi ngủ như một thiên thần. Anh có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của cậu.

Siwon’s POV
Cậu vẫn đáng yêu như ngày nào, Jaejoong ah.
Dũng cảm lên nhé Jaejoong ! Mình và mọi người sẽ luôn ở bên cậu...
END Siwon’s POV

Rồi Siwon nhắm mắt lại, cúi xuống đặt lên má Jaejoong một nụ hôn. Khi mở mắt ra thì anh nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của Changmin đang nhìn mình chằm chằm. Anh đỏ mặt quay đi.

“Ah ! Siwon hyung dám hôn lén Jaejoong hyung ! Em sẽ... uhm...”

Câu nói của Changmin bị cắt ngang vì Siwon đã chồm đến bịt miệng cậu lại.

“Giữ bí mật cho hyung nhé !” – Siwon thì thầm.

“Uhm. Nhưng hyung phải đãi Minnie một tuần gà rán KFC đấy !” – Changmin gỡ tay Siwon ra, khúc khích cười.

“Được rồi. Hyung hứa. Thôi ngủ đi !” – Siwon véo lên mũi cậu em trai rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Changmin mỉm cười nhìn Jaejoong rồi nói khẽ :

“Jaejoong hyung ah, em phát ghen với hyung đấy ! Được bao nhiêu người yêu... Mai mốt phải chỉ chiêu cho em đấy !”

...

Trong một phòng khác...

“Chunnie ah... Nhớ Chunnie quá !”

“Uh. Anh cũng vậy, Su ah ! Mà vụ của Jaejoong sao rồi ?”

“Cậu ấy tạm ổn rồi. Nhưng sáng mai anh sang nhà Jaejoong nhé ! Em có chuyện muốn nhờ anh.”

“Dĩ nhiên rồi ! Với lại, em còn phải đền cho anh đấy !”

“Đền cái gì cơ ?”

“Thì đền cái vụ trốn đi Chungnam một tháng, báo hại người ta muốn... He he he...”

“Aish... Park Yoochun ! Anh là đồ dê xồm !”

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 11:58 am


CHAP 27

Sáng hôm sau...

Jang Rin cùng Jaejoong đến thăm Yunho. Jaejoong không kìm được lòng mình mà bật khóc nức nở. Yunho cũng nghẹn ngào chẳng nói được lời nào. Chỉ có Jang Rin là bình tĩnh an ủi cả hai người và hỏi cặn kẽ câu chuyện. Được một lát thì Jaejoong rời ghế ra ngồi chờ ngoài xe. Cậu cảm thấy thực sự khó chịu và mặc cảm khi đối diện Yunho lúc này. Không phải vì anh, mà là vì bản thân cậu. Jaejoong thấy mình có lỗi với Yunho vì đã khiến anh rơi vào cảnh này. Nếu cậu không yêu anh, không đến với anh, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn...

“Yunho ah, anh... nhớ giữ gìn sức khỏe nhé...” – Jaejoong gạt dòng nước mắt – “Em... nhất định em và mọi người sẽ giúp anh...”

Rồi cậu bước nhanh ra ngoài. Cậu sợ rằng ngồi lâu hơn, cậu sợ rằng mình sẽ không thể chịu nổi khi nhìn thấy khuôn mặt in hằn vẻ đau đớn của Yunho. Và anh cũng hiểu được điều đó từ cậu. Anh chỉ buồn bã nhìn cậu với ánh mắt ngập tràn yêu thương.

“Vậy ra... mọi chuyện chỉ vì Dalena muốn trả thù ba em ?” – Jang Rin hỏi Yunho khi chỉ còn lại hai người trong phòng.

“Đúng vậy. Anh... anh thật là một kẻ ngu ngốc, Rin ah...” – Yunho úp mặt vào tay than thở – “Nếu anh không tin tưởng cô ta và đưa cô ta vào làm việc ở K.Town, có lẽ...”

“Anh đừng nói vậy...” – Jang Rin nhìn anh trìu mến – “Với bản tính của Dalena, cô ta có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, chứ không cần đợi đến khi anh đưa cô ta vào công ty của ba em đâu...”

Khuôn mặt của Yunho dãn ra. Lời nói của Jang Rin như đã động viên anh được phần nào. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nói :

“Rin ah, anh biết bản thân mình đã có lỗi với chú Songhae, với em, với Jaejoong, với tất cả mọi người và có thể sẽ rất khó để tha thứ điều đó. Nhưng... anh có thể nhờ em một chuyện, được không ?”

“Không ai trách anh đâu, Yunho oppa ! Anh muốn nhờ gì cứ nói đi...”

“Anh biết lúc này, người buồn nhất là Jaejoong. Anh đã khiến cậu ấy lo lắng quá nhiều...” – Yunho đan hai bàn tay vào nhau – “Anh... anh không còn xứng đáng là người chăm sóc cho cậu ấy nữa. Cho nên anh muốn em...”

Jang Rin nghe anh nói vậy thì bỗng đổi thái độ :

“Anh muốn nhờ em lo cho Jaejoong thay anh sao ? Anh nghĩ cậu ấy có thể chấp nhận ah ? Tại sao hai người yêu nhau mà cứ muốn đẩy đối phương ra xa mình vậy ?”

“Rin ah, nghe anh nói này...” – Yunho nhìn vào mắt Jang Rin – “Anh biết làm vậy là khó cho em, nhưng em cũng đã từng yêu Jaejoong mà, phải không ? Coi như anh xin em đấy, Rin... Anh không muốn Jaejoong sống những ngày tiếp theo trong đau khổ nữa...”

Jang Rin im lặng không nói gì. Yunho thở dài :

“Em biết không... Khi đã yêu nhau, người ta luôn muốn đối phương của mình được hạnh phúc. Và đôi khi... hạnh phúc ấy không phải là bản thân mình, Rin ah...”

Jang Rin vẫn suy tư. Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên một tia nhìn kì lạ :

“Thôi được. Coi như em giúp anh lần này. Nhưng... anh có chắc là mình sẽ không hối hận ?”

“Anh... anh có thể chấp nhận tất cả nếu Jaejoong được hạnh phúc.” – Yunho cúi gằm mặt, cố nói rõ từng tiếng.

“Vậy... sau này có chuyện gì thì Yunho oppa đừng trách em !”

Câu nói của Jang Rin khiến Yunho bỗng hoang mang. Anh định hỏi nhưng cô đã đứng dậy bước đi, không quên để lại cho anh một nụ cười bí ẩn.

...

“Cậu ra rồi ah ? Yunho có nói thêm gì không ?” – Jaejoong lau vội những giọt lệ còn vương lại trên má.

“Ah, không có gì. Anh ấy chỉ nhờ mình thu xếp một số công việc.” – Jang Rin mỉm cười – “Giờ cậu muốn đi đâu ?”

“Cậu có thể đưa mình đến thăm mẹ Yunho được không ? Chắc bây giờ bác ấy lo lắm...”

“Được thôi !”

Jang Rin nhấn ga. Chiếc ô tô chạy băng băng trên đường. Phố xá hôm nay bỗng tĩnh lặng hẳn, có vẻ như cảnh vật cũng hiểu được tâm trí của con người.

...

Trong khi đó, tại StormS...

“Mời hai cậu ngồi !”

Hankyung và Heechul ngồi xuống ghế sofa, mắt không rời khỏi con người đối diện. Một thanh niên khá trẻ và điển trai nhưng đôi mắt sắc lạnh cùng phong thái vô cùng tự tin. Và thực sự điều đó khiến cả hai người phải dè chừng.

“Vậy... các cậu muốn hỏi tôi những gì ?” – Daniel bình thản hỏi.

“Ah, chúng tôi cần tìm hiểu thêm về anh và StormS cho bài phỏng vấn này.” – Heechul đáp.

Rồi cậu liên tục đặt ra những thắc, nhưng chỉ xoay quanh công việc để tránh bị nghi ngờ, cố tìm thêm thông tin từ những câu trả lời hết sức trôi chảy của Daniel. Trong khi ấy, Hankyung vừa ghi chép, vừa lặng lẽ quan sát.

“Một câu nữa thôi, anh Daniel...” – Heechul chậm rãi nói – “Anh có thể cho tôi biết về gia đình, người thân của mình ?”

Daniel nghe cậu hỏi vậy thì nhếch mép cười :

“Xin lỗi... Nhưng tôi không có nhiệm vụ phải cho cậu biết quá nhiều về bản thân, cậu Heechul ah...”

“Nhưng...”

Ngay lúc đó thì thư ký của Daniel bước vào :

“Thưa tổng giám đốc, có cô Dalena nói là đã hẹn trước với tổng giám đốc.”

Hankyung và Heechul trợn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

“Tôi biết rồi ! Bảo cô ấy chờ tôi một lát...”

“Nếu anh bận thì chúng tôi không dám làm phiền nữa. Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây...” – Hankyung vừa nói vừa kéo Heechul đứng dậy – “Cảm ơn anh vì đã hợp tác !”

Rồi không đợi Daniel trả lời, anh nhanh chóng kéo cậu ra ngoài. Heechul vẫn ngạc nhiên không hiểu sao Hankyung lại hành động như thế.

Tiếp ngay sau đó, Dalena mở cửa bước vào...

“Daniel, unnie vừa thấy có ai đó đi ra từ phòng em...”

“Unnie đừng lo ! Chỉ là tụi phóng viên tò mò thôi mà...” – Daniel thản nhiên đáp – “Em không để lộ chuyện gì ra đâu...”

“Uh, tốt nhất là đừng để chúng biết những chuyện chúng ta đã làm !” – Dalena ngồi xuống từ tốn rót một tách trà.

“Em biết rồi unnie !” – Daniel cười nham hiểm – “Làm sao có thể để chúng biết là unnie đã lén để hàng trắng lên chiếc xe tải ấy, khiến cho tên Jung Yunho phải vào tù, còn K.Town thì sụp đổ hoàn toàn... Ha ha...”

“Vui mừng quá sớm đấy Daniel !” – Dalena nhấm một ngụm trà – “Nếu unnie không dùng tiền chuộc tên tài xế ấy thì không thuận lợi thế đâu ! Chừng nào tên Yunho đó chưa chính thức bị khởi tố, K.Town chưa chính thức phá sản thì chúng ta luôn phải đề phòng. Mà chuyến hàng lần này thế nào rồi ?”

“Rất tốt unnie ah. Mọi chốt kiểm đã vượt qua an toàn. Chẳng mấy chốc nữa thôi, đống thuốc sẽ được chuyển đến các bar. Dân chơi Seoul sắp có một đêm không ngủ đấy... Ha ha...”

...

“Han ah, buông em ra đi !” – Heechul giật mạnh khỏi tay Hankyung – “Sao tự dưng anh kéo em như ma đuổi thế ?”

“Nếu anh không làm vậy chẳng lẽ để chạm mặt Dalena rồi bị bắt cả lũ ah ?” – Hankyung nói – “Nhưng em đừng lo, anh đã sắp xếp cả rồi. Em lên xe đi !”

“Chúng ta đi đâu thế ?” – Heechul thắc mắc.

“Đến phim trường gặp Siwon và Changmin !”

...

Cùng lúc ấy...

“Yesung đâu ? Triệu tập anh em lại đây !” – Tiếng Yoochun ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, hơn hai mươi tên đàn em đã nhanh chóng ổn định đội hình. Junsu đứng bên cạnh thấy vẻ oai phong của Yoochun thì không khỏi thích thú bật cười. Một tên tóc đỏ trông khá côn đồ vội bước đến nói với Yoochun :

“Thưa đại ca, đại ca có gì dặn dò tụi em ah ?”

“Hôm nay đại ca dẫn đại tỷ đến ra mắt tụi bây !” – Yoochun dang tay ghì sát Junsu vào người, không để ý thấy khuôn mặt của cậu đang đỏ ửng lên.

“Vâng ! Em tên Yesung, hân hạnh được gặp đại tỷ !”

Junsu nghe vậy thì ngẩng mặt lên cười khẩy :

“Oh, vậy sao ? Tôi nhớ trước đây anh gọi tôi là đồ khốn, còn muốn cho tôi biết tay nữa. Sao giờ lại lấm lét thế hả ?”

“Đại tỷ ! Đã hai năm rồi sao còn thù dai quá vậy ! Hồi đó là ý của đại ca mà...” – Yesung mếu máo.

“Tôi biết rồi, đùa chút thôi !” – Cậu rời khỏi vòng tay của Yoochun bước đến nói to – “Hôm nay tôi đến đây bởi sắp có chuyện cần sự giúp sức của mọi người !”

“Có chuyện gì đại tỷ cứ nói ! Tụi em xin đem hết sức mình phục vụ !”

“Chuyện là thế này...”

...

“Hồi nãy em ra dáng đại tỷ lắm ! Oai không kém gì anh nhé !” – Yoochun vừa nói vừa cười khúc khích.

“Anh còn nói nữa hả ?” – Junsu đấm mạnh vào lưng Yoochun – “Nếu không phải bất đắc dĩ thì em không bao giờ nhận cái chức vụ quỷ quái đó đâu !”

“Uh, biết rồi ! Muốn an phận làm vợ hiền của anh thôi phải không ?” – Anh trêu cậu.

“Anh nói gì thế hả ?” – Junsu bĩu môi. Cậu không biết rằng, Yoochun ngồi trước đang nở một nụ cười hết sức gian tà.

“Thôi về nhà nhé em ! Cả tuần nay không gặp em, anh muốn...” – Anh vừa nói vừa lấy tay sờ lên đùi cậu.

“PARK YOOCHUN ! Anh làm cái trò gì vậy ? Đang lái xe đó, biết không ?”

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 11:58 am


CHAP 28

“DALENA ? LẠI LÀ CÔ TA SAO ?” – Siwon đập bàn hét lên.

“Bình tĩnh đã hyung !” – Changmin kéo người anh trai ngồi xuống – “Vậy ra... Dalena đã cấu kết với tên Daniel đó để hại Yunho hyung !”

“Uh, chắc là vậy. Nhưng chúng ta chẳng có chút bằng chứng nào cả !” – Heechul nói.

“Rồi sẽ có sớm thôi, Chul ah !” – Hankyung mỉm cười trong khi những người khác nhìn anh kinh ngạc.

Hankyung nhấp một ngụm cà phê rồi từ tốn nói :

“Lúc nãy mình đã cài máy ghi âm trong phòng của Daniel. Thế nào nó cũng sẽ cho chúng ta biết được điều gì đó...”

“Anh làm việc đó từ lúc nào thế ?” – Heechul ngạc nhiên.

“Từ lúc nghe thư ký của Daniel vào báo là Dalena đến, anh đã lén gắn máy xuống dưới bàn làm việc.”

“Thì ra là vậy... Bởi vậy lúc đó anh mới kéo em ra ngoài gấp thế !”

“Thế thì tốt quá rồi ! Ngày mai mình sẽ cùng hai cậu đến lấy cái máy đó...” – Siwon hớn hở nói.

“Mình rất tiếc Siwon, nhưng ngày mai cậu và Changmin cần có việc khác phải làm...” – Hankyung nói.

“Chuyện gì cơ ?” – Cả Siwon và Changmin đồng thanh hỏi.

“Mình cần hai người lo cho Jaejoong.” – Hankyung đáp – “Dalena đã hại Yunho thì mình nghĩ có lẽ cô ta cũng không dễ dàng tha cho Jaejoong. Có hai người bên cạnh cậu ấy sẽ an toàn hơn.”

“Nhưng làm sao em có thể để hai hyung một mình đi vào nơi nguy hiểm đó được !” – Changmin lên tiếng.

“Hyung biết, Minnie ah...” – Hankyung thở dài – “Chuyện đã đến nước này thì phải liều một phen thôi !”

“Đừng lo Hankyung ! Còn có tụi mình ở đây mà !”

Cả bốn người quay lại. Junsu và Yoochun đã đứng đấy tự bao giờ.

...

Chiếc ô tô của Jang Rin dừng lại ở một căn biệt thự khá lớn. Từ khi lên làm giám đốc, Yunho đưa mẹ anh về đây rồi thuê người chăm sóc bà, còn anh ra ngoài ở riêng. Yunho thường xuyên về trễ nên anh không muốn mẹ mình lo lắng. Hàng tuần, anh đều về đây thăm bà.

Jaejoong bước xuống xe và bấm chuông. Một chị giúp việc còn khá trẻ ra mở cổng.

“Hai anh chị cần tìm ai ?”

“Ah, tôi muốn gặp bà Jung !” – Cậu đáp.

“Bà chủ đang ở trong nhà. Mời anh chị vào !”

Căn nhà được bài trí khá đẹp và gọn gàng. Mẹ Yunho đang ngồi trên ghế sofa với bộ mặt buồn bã.

“Chào bác, cháu là Jaejoong, bạn của Yunho. Bác còn nhớ cháu không ?” – Jaejoong lễ phép nói.

“Ah, Kim Jaejoong phải không ? Cả Jang Rin cũng đến sao ?” – Bà Jung ngẩng mặt lên cười gượng – “Hai đứa ngồi đi...”

“Bác Jung ah, chuyện của Yunho...” – Jang Rin ngập ngừng lên tiếng.

“Bác xin lỗi, Rin ah...” – Bà Jung nắm chặt tay Jang Rin và nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước – “Bác không ngờ thằng Yunho lại phạm phải sai lầm này. Bác có lỗi với cháu, với ba cháu. Giờ bác cũng không biết phải làm gì nữa...”

“Bác đừng nói vậy ! Ba cháu vẫn chưa biết chuyện này đâu ! Chúng cháu tin Yunho oppa không làm chuyện đó. Anh ấy bị vu oan thôi...” – Jang Rin nhìn bà Jung mỉm cười.

“Yunho là người tốt, anh ấy nhất định không sao đâu, bác Jung ah !” – Jaejoong cũng lên tiếng an ủi bà.

Lúc này, bà Jung mới quay sang dịu dàng nhìn cậu :

“Cám ơn cháu Jaejoong. Bác mừng là thằng Yunho nhà bác còn có người bạn hiền lành và tốt bụng như cháu !”

Jaejoong cười nhưng trong bụng lại phập phồng.

Jae’s POV
Không biết bác Jung sẽ nghĩ sao khi biết mình và Yunho yêu nhau ? Mình sợ rằng bác ấy sẽ không chịu nổi cú shock này...
END Jae’s POV

Bà Jung quay sang nói với Jang Rin :

“Rin ah, chắc cháu không biết đâu. Hồi trước lúc Yunho và cháu sang Mỹ du học thì Jaejoong hay sang nhà bác lắm ! Còn hay nấu ăn và trò chuyện cho bác đỡ buồn nữa...”

Jang Rin lắng nghe bà Jung kể chuyện một cách vui vẻ, không còn nét ưu tư rầu rĩ như cách đó vài phút nữa. Cô hiểu Jaejoong đã mang lại niềm vui cho người phụ nữ này, và cô lại cười thầm trong bụng.

Rin’s POV
Jaejoong ah, cậu rất được lòng mẹ Yunho đấy, vậy mà còn lo lắng gì nữa...
END Rin’s POV

Jaejoong cứ ngồi cúi đầu vì ngượng. Bà Jung thì không để ý thấy điều đó nên thản nhiên nói với cậu :

“Ước gì thằng Yunho của bác có thể có được một người vợ như cháu thì thật là diễm phúc cho nó. Ah, mà bác lại lẩm cẩm nữa rồi, cháu là con trai mà...”

Câu nói của bà Jung làm Jaejoong thấy ngại ngùng vô cùng. Jang Rin thấy vậy vội lảng sang chuyện khác vì cô sợ nếu bà tiếp tục sẽ làm Jaejoong nổ tung mất.

Trò chuyện được một lát thì Jang Rin và Jaejoong đứng dậy xin phép ra về. Bà Jung tiến hai người đến tận cửa và nở một nụ cười hiền từ :

“Cảm ơn hai cháu đã đến thăm bác !”

“Vâng. Bác đừng lo lắng cho Yunho nữa. Tụi cháu nhất định sẽ tìm mọi cách để giúp anh ấy !” – Jaejoong nắm tay bà động viên.

Jang Rin thấy cảnh đó thì nở một nụ cười thật kì lạ.
Rin’s POV
Trông tình cảm quá nhỉ ? Nhưng phải xem cậu còn đủ thời gian để tận hưởng không, Jaejoong ah...
END Rin’s POV

...

“Rin ! Rin ! Sao cậu không tập trung lái xe đi !” – Jaejoong ngạc nhiên hỏi.

“Cậu nói gì cơ ?” – Jang Rin giật mình quay sang thì thấy cậu đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.

“Mình hỏi sao cậu không nhìn đường mà cứ ngồi cười một mình hoài vậy ?”

“Ah, tại... thấy vui vui thôi !”

“Có chuyện gì mà vui cơ chứ ?” – Jaejoong thở dài. Cậu ước gì mình cũng có thể như vui được như Jang Rin. Cậu vẫn không ngừng nghĩ đến Yunho.

Jang Rin không để ý thấy điều đó nên cô vẫn cười tươi :

“Thì khi nãy, lúc mẹ Yunho khen cậu, mình thấy bác ấy có vẻ rất hạnh phúc. Mình nghĩ bác ấy thích cậu lắm, Jaejoong ah ! ”

“Uh, mình cũng hy vọng thế !” – Jaejoong cười trừ – “Bác ấy đúng là một người tốt. Không hiểu sao Yunho lại để bác ấy sống một mình như vậy nhỉ ?”

Jang Rin hơi bất ngờ về thái độ của Jaejoong lúc này. Nó có gì đó hơi thiếu tự nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã hiểu ra.

“Chắc tại anh ấy muốn có cuộc sống riêng. Anh ấy vốn bận rộn mà...” – Cô đáp.

Jae’s POV
Yunho vô tâm quá. Lẽ ra anh ấy nên ở bên bác Jung mà chăm sóc mới phải. Như mình bây giờ, muốn làm điều đó cũng không được.
END Jae’s POV

Rin’s POV
Jaejoong ah, nếu cậu biết từ khi cậu sang Nhật, Yunho luôn buồn bã và cố tìm rượu để quên mỗi đêm, rồi lại lao đầu vào công việc thì có lẽ, cậu không trách anh ấy là người hờ hững đâu, phải không ?
END Rin’s POV

...

Tối đó, tại nhà Jaejoong, cả bọn nhanh chóng sắp xếp kế hoạch vì chỉ đến ngày kia là phiên tòa bắt đầu. Theo kế hoạch, Hankyung, Heechul, Junsu và Yoochun sẽ cùng nhau đến StormS để lấy máy ghi âm. Siwon, Changmin cùng Jaejoong và Jang Rin thì ở lại chờ tin của những người kia. Dù lúc đầu Jaejoong rất lo lắng và phản đối kịch liệt nhưng cuối cùng cậu cũng bị thuyết phục. Cậu biết lúc này ai nấy đều lo lắng cho sự an nguy của cậu. Chỉ cần lơ là một chút thôi thì có thể Dalena và tên Daniel ấy lại giở trò.

“Vậy thì cứ theo kế hoạch đã định !” – Jaejoong đứng dậy bước về phòng – “Mình cần phải ngủ một lát. Mình cảm thấy không khỏe...”

“Hình như Jaejoong hyung giận thì phải...” – Changmin quay sang nói khẽ vào tai Siwon.

“Không sao đâu Minnie !” – Siwon mỉm cười xoa đầu cậu em trai – “Tại Jaejoong quá lo đấy mà...”

“Tội nghiệp cậu ấy ! Hy vọng sau ngày mai cậu ấy có thể ngủ ngon.” – Junsu nói.

“Em hãy lo thân mình xem tối nay có thể ngủ ngon không thì hơn !” – Yoochun quay sang véo vào mũi Junsu rồi nở một nụ cười gian khiến cậu bực mình đá anh ngã ra sàn rồi bỏ về phòng. Nhanh như cắt, anh vội lao theo.

“Được rồi mọi người ! Đi nghỉ đi ! Chuẩn bị ngày mai hành động !” – Siwon vươn vai đứng dậy nói to.

Chẳng mấy chốc, căn nhà chìm vào sự im lặng của đêm.

...

Tại Night Club bar...

Daniel nhấp một ngụm rượu rồi đưa điếu thuốc rít một hơi dài. Đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng pha chút tàn nhẫn. Gương mặt bình thản của hắn thật khó để người khác đoán ra hắn đang nghĩ gì.

Daniel lấy máy điện thoại ra rồi bấm số.

“Goocheong đấy ah ? Chuẩn bị đi ! Có nhiệm vụ mới cho mày đấy !”

Hắn cúp máy rồi nhếch mép cười, một nụ cười thật sự nham hiểm và tàn độc.

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 11:59 am


CHAP 29

Jaejoong nằm mãi mà không tài nào chợp mắt được. Hàng loạt suy nghĩ cứ đè nặng tâm trí cậu.

Jae’s POV
Mình phải làm gì đây ? Vì mình mà Yunho bị vu oan, giờ đến các bạn mình phải lao vào chốn nguy hiểm, trong khi mình cứ phải ngồi yên mà chờ đợi. Mình thật là một kẻ vô dụng !
Nhưng dù thế nào đi nữa, mình cũng phải cứu được Yunho. Bằng mọi giá...
END Jae’s POV

“Jaejoong ah, cậu chưa ngủ sao ?”

Jaejoong ngồi dậy và cậu thấy Jang Rin đã đứng trước cửa phòng mình tự lúc nào.

“Rin đấy ah ? Cậu vào đây đi !”

Jang Rin chậm rãi bước vào và ngồi lên giường cạnh Jaejoong.

“Cậu vẫn còn lo ah ?” – Cô hỏi.

Cậu không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

“Jaejoong ah, cậu lo nghĩ nhiều quá chỉ hại đến bản thân thôi !” – Jang Rin đặt tay lên vai Jaejoong – “Cậu cứ nghỉ ngơi đi. Mọi việc để mình và mọi người thu xếp được rồi...”

Cậu quay sang nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, ánh lên vẻ trách móc :

“Cậu nghĩ mình là người ích kỷ như thế sao ? Làm sao mình có thể nghỉ ngơi khi Yunho vẫn đang còn trong ấy, rồi các cậu lại vì mình mà phải...”

Nói đến đây, cổ họng cậu bị nghẹn lại bởi tiếng nấc. Jang Rin chua xót nhìn cậu :

“Jaejoong ah, mình biết cậu là một người hiền hậu, nhưng đừng nên quá nghĩ cho người khác như vậy. Phải biết lo cho bản thân một chút chứ !”

Jaejoong im lặng không nói gì. Jang Rin lưỡng lự một lát rồi hỏi :

“Jaejoong này, mình hỏi thật... Sau tất cả những chuyện này, cậu vẫn còn yêu Yunho oppa chứ ? Cậu sẽ trở về bên cạnh anh ấy chứ ?”

Jaejoong quay mặt đi. Giọt nước mắt lăn dài trên má cậu. Cậu nghẹn ngào nói trong nước mắt :

“Mình chưa bao giờ ngừng yêu Yunho, Rin ah... Nhưng... mình không thể tiếp tục với anh ấy được nữa...”

Jang Rin nghe vậy thì hốt hoảng :

“Tại sao vậy ? Chẳng lẽ cậu không tha thứ cho Yunho sao ?”

“Mình chưa bao giờ trách Yunho...” – Cậu nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước – “Mình chỉ trách mình thôi... Nếu mình không xen giữa Dalena và Yunho thì có lẽ mọi chuyện không tồi tệ đến vậy. Nếu mình không đến với Yunho thì có lẽ anh ấy không gặp rắc rối... Chỉ tại mình, Rin ah...”

Jang Rin nghe vậy thì bỗng nổi giận. Cô lay mạnh vai cậu :

“Jaejoong, sao cậu lại nói thế ? Cậu có biết là sự cao thượng đang biến cậu trở thành một kẻ ngốc hay không ?”

“Ngốc cũng được ! Mình không muốn Yunho vì mình mà...”

“Đủ rồi ! Nếu cậu đã muốn thế thì mình sẽ chiều cậu !” – Jang Rin đột ngột nắm tay Jaejoong kéo ra ngoài – “Đi với mình !”

“Cậu đưa mình đi đâu thế ?” – Jaejoong ngạc nhiên.

“Mình đã hứa với Yunho oppa là sẽ thay anh ấy chăm sóc cậu, và bây giờ đã đến lúc thực hiện lời hứa đó...” – Cô nói với vẻ mặt đầy bí ẩn.

...

Sáng hôm sau...

“Siwon hyung ! Siwon hyung ! Em không thấy Jaejoong hyung đâu cả !” – Changmin chạy từ trên lầu xuống hét toáng lên.

“Em nói gì thế Minnie ?” – Siwon đứng vụt dậy sau lời nói của Changmin.

“Sáng nay em sang phòng của Jaejoong hyung thì không thấy ai cả. Trong phòng tắm, dưới bếp em cũng không thấy...”

“Chết thật ! Cậu ấy đi đâu vậy nhỉ ? Em có sang phòng mọi người tìm chưa ?”

“Cũng không có hyung ah ! Hankyung và Heechul vừa thức thôi, còn phòng của Junsu và Yoochun hyung thì khóa trái cửa, em không vào được !”

Siwon đang bối rối thì Hankyung và Heechul hớt hải chạy xuống :

“Sao rồi ? Tìm thấy Jaejoong chưa ?”

“Chưa. Minnie chỉ mới nói cho mình biết !” – Siwon đáp.

“Hồi tối Minnie không ngủ với Jaejoong sao ?” – Heechul hỏi.

“Không. Tối qua em ngủ với Siwon hyung đâu có biết gì !”

Như chợt nhớ ra điều gì, Siwon vội nói :

“Còn Jang Rin ? Jaejoong có trong phòng cô ấy không ?”

“Mình đã sang rồi. Phòng trống không. Hình như tối qua Rin không có ngủ ở đấy !” – Hankyung nói.

“Lạ thật ! Hai người đó bỏ đi đâu được nhỉ ?” – Heechul lo lắng.

Cả bọn còn đang đứng ngồi không yên thì Jang Rin mở cửa bước vào nhà, theo sau cô là Jaejoong.

“Oh, mọi người sao vậy ?” – Jang Rin hỏi khi thấy vẻ mặt lo âu của những người kia.

“Chúa ơi, cậu về rồi !” – Siwon vội chạy đến bên Jaejoong. Cậu cũng ngạc nhiên không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Rin, cậu và Jaejoong đi đâu vậy ?” – Heechul bước đến hỏi.

“Ah, tụi mình vừa ra ngoài mua đồ ăn sáng !” – Jang Rin vừa trả lời vừa giơ cao hai chiếc túi.

“Ít ra cậu cũng phải báo cho tụi mình một tiếng chứ ! Làm mọi người cứ rối cả lên !” – Heechul trách.

“Tại còn sớm quá, mình muốn để mọi người ngủ thêm một lát !”

“Thôi, hai người về an toàn là tốt rồi !” – Changmin lấy hai túi thức ăn đặt lên bàn – “Ủa, sao em thấy Jaejoong hyung có vẻ xanh xao thế ?”

“Ah, chắc tại hồi nãy đi sớm nên hyung hơi lạnh.” – Jaejoong đáp.

Siwon vội đỡ cậu ngồi xuống ghế, cằn nhằn :

“Cậu đấy, không lo cho bản thân mình trước đi ! Sức khỏe đã yếu vậy mà còn lo cho người khác !”

“Không sao đâu Siwon. Thôi, các cậu lại ăn sáng đi.”

“Này mọi người, chuyện gì vừa xảy ra thế ? Mới sáng sớm mà đã ồn ào vậy ah ?”

Yoochun và Junsu dìu nhau xuống lầu với khuôn mặt mơ ngủ khiến cả bọn không nhìn được phải bật cười.

...

Sau bữa sáng, mọi người bắt đầu thực hiện kế hoạch đã định. Hankyung, Heechul cùng Junsu và Yoochun đến StormS, còn Jaejoong và những người khác ở lại chờ đợi.

Jaejoong lo lắng đứng ngồi không yên, đến nỗi Jang Rin phải kéo cậu ngồi xuống ghế sofa cho cậu bình tĩnh lại. Phía đối diện, Changmin cũng bồn chồn không kém. Cậu ăn hết gói khoai tây chiên này đến gói khoai tây chiên khác mà bụng vẫn cứ cồn cào. Riêng Siwon thì khác. Ngoài việc lo cho những người khác, trong đầu anh còn vô số thắc mắc khác.

Siwon’s POV
Sáng nay, Jaejoong cứ im lặng suốt bữa ăn, vẻ mặt lại không được tự nhiên. Rõ ràng cậu ấy và Jang Rin đang nói dối. Nhưng tại sao họ phải làm thế ? Thực sự đêm qua đã xảy ra chuyện gì ?
END Siwon’s POV

“Siwon hyung ! Siwon hyung !”

Siwon giật mình nhìn lại thì thấy Changmin đang huơ mấy ngón tay trước mặt mình.

“Hyung sao vậy ? Làm gì cứ như người mấy hồn ấy !” – Changmin vừa nói vừa nhai vội miếng khoai tây chiên.

“Ah, hyung... Chỉ là...” – Siwon tự dưng thấy lúng túng.

Ngay lúc đó thì có tiếng chuông cửa. Jaejoong vội chạy đến mở cửa ra.

Jae’s POV
Không lẽ mọi người vừa đi lại về nhanh vậy ?
END Jae’s POV

Đứng trước mặt Jaejoong lúc này là một người lạ mặt đeo kính đen trông bộ dạng rất khả nghi. Trong khi cậu còn đang kinh ngạc thì tên đó đã rút trong túi ra một con dao sắc bén và đâm thẳng vào người cậu.

“KHÔNG ! TRÁNH RA MAU, JAEJOONG !” – Siwon hét lên và chạy đến ngay khi ánh kim loại sáng loáng vừa lóe lên.

...

Bên ngoài StormS...

“Hai cậu có chắc là tụi mình nên chờ ngoài này không ?” – Junsu lên tiếng hỏi.

“Dĩ nhiên là như vậy !” – Hankyung đáp – “Thứ nhất, hai cậu là người lạ, rất dễ bị nghi ngờ. Thứ hai, Yoochun từng đánh nhau với tên Daniel đó, thế nào hắn cũng nhận ra. Tốt nhất là hai người chờ ở đây cho đến khi mình và Yoochun ra !”

“Uh, vậy thì hai người nhớ cẩn thận đấy !” – Junsu nói.

Khi Hankyung và Heechul vào trong StormS thì Yoochun ghé tai Junsu hỏi nhỏ :

“Sao sáng nay em không cho anh dẫn theo đám đàn em hỗ trợ ?”

“Anh điên ah ? Bị phát hiện thì chết cả lũ !” – Junsu gắt – “Bộ anh sợ không chống nổi bọn chúng hay sao ?”

“Không !” – Yoochun hôn nhẹ lên má cậu – “Em mà anh còn chống nổi thì nói gì bọn chúng !”

“AH ! ANH THÔI ĐI ! Nghiêm túc lại một chút có được không ?” – Cậu gào lên.

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 6:13 pm


CHAP 30

“Mời hai anh ngồi, tổng giám đốc đang họp ở phòng bên, có lẽ cũng sắp xong rồi !” – Cô thư kí mỉm cười hiền hòa với Hankyung và Heechul.

“Vâng, cảm ơn cô ! Chúng tôi ở đây chờ là được rồi !” – Heechul đáp.

Cô thư ký quay lưng chậm rãi đi ra ngoài. Heechul vội hé cửa ra xem xét xung quanh rồi trở vào phòng với Hankyung. Anh đang nhẹ nhàng tháo chiếc máy ghi âm dưới bàn làm việc của Daniel rồi phát lại...

“Làm sao có thể để chúng biết là unnie đã lén để hàng trắng lên chiếc xe tải ấy, khiến cho tên Jung Yunho phải vào tù, còn K.Town thì sụp đổ hoàn toàn... Ha ha...”

Hankyung và Heechul nhìn nhau, đôi mắt cùng ánh lên một niềm vui xen lẫn niềm hy vọng. Nhưng ngay lúc đó...

“Unnie ah, em đã thu xếp cả rồi ! Kể từ ngày hôm nay, cái tên Kim Jaejoong sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn...” – Daniel vừa nói vừa mở cửa phòng bước vào. Sau lưng hắn ta là Dalena.

“Uh, tốt lắm Daniel ! Làm cho gọn gàng vào.”

Heechul kinh hoàng suýt hét lên. Hankyung vội đưa tay bịt chặt miệng cậu lại. Hai người cố giữ im lặng dưới chiếc bàn làm việc khi nguy hiểm đang cận kề. May mắn là từ nãy giờ tên Daniel lẫn Dalena đều không phát hiện ra.

“Chul ah, bằng mọi giá chúng ta cũng phải đem chiếc máy đến tay cảnh sát...” – Hankyung thì thầm.

“Nhưng... giờ làm sao thoát ra đây ?”

“Anh đã có cách rồi ! Em chỉ cần làm theo anh là được...” – Hankyung nói khẽ vào tai Heechul rồi nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi chiếc bàn trước ánh mắt kinh ngạc của Daniel và Dalena.

“Mày... sao mày lại ở đây ?” – Daniel trừng mắt quát.

Bỏ mặc lời nói của Daniel, Hankyung vội giơ chiếc máy ghi âm ra, nói với giọng đầy tự tin :

“Dalena, cô giỏi lắm ! Nhưng giờ thì cô đừng hòng chạy tội. Tôi đã ghi âm lại mọi chuyện rồi...”

“Hankyung, cậu dám...” – Dalena kinh hoàng trước câu nói của Hankyung.

“Vì bạn bè, tôi có thể làm mọi chuyện ! Giờ thì cô cứ ở đó chờ sự trừng phạt của pháp luật đi !” – Hankyung vừa nói vừa chậm rãi tiến đến.

“Mày nghĩ mày có thể thoát ra khỏi đây sao ?”

Daniel hét lên rồi lao đến định giật lấy chiếc máy từ tay Hankyung nhưng chỉ chờ có thế, Hankyung vội tránh sang một bên rồi lao đến đẩy Dalena ngã nhào và chạy ra ngoài.

Daniel và Dalena vội lao theo Hankyung. Vì không thông thuộc đường lối nên chẳng mấy chốc Hankyung đã bị dồn vào ngõ cụt. Anh còn đang bối rối thì Daniel cùng hai tên bảo vệ đã xộc tới đẩy anh vào tường rồi giật lấy chiếc máy.

“Sao rồi Daniel ?” – Dalena cũng vừa đuổi kịp.

“Khỉ thật !” – Daniel ném mạnh chiếc máy xuống nền nhà – “Thẻ nhớ trong máy bị lấy đi mất rồi !”

...

Tại nhà Jaejoong...

Siwon lao đến ôm Jaejoong né sang một bên. Con dao sượt vào tay anh tạo thành một vết thương dài.

“Siwon ! Cậu không sao chứ ?” – Jaejoong lo lắng khi thấy máu không ngừng tuôn ra từ tay Siwon.

Tên lạ mặt thấy hụt mất con mồi thì điên tiết giơ dao lên định đâm hai người thêm nhát nữa nhưng Changmin đã nhanh hơn. Cậu chạy đến đá văng con dao trên tay hắn xuống.

“Ông là ai ? Sao muốn hại Jaejoong ?” – Changmin quát.

Hắn không thèm trả lời, đưa đôi mắt hiểm ác nhìn thẳng vào mặt Changmin.

“Giỏi lắm ! Đã vậy đành phải dùng biện pháp mạnh với tụi bây vậy...”

Vừa dứt lời thì đã có chục tên du côn đầu trâu mặt ngựa từ ngoài xông vào.

“GIẾT HẾT TỤI NÓ CHO TAO !” – Tên lạ mặt hét lên.

Cả bọn lao vào. Changmin chận lại rồi ra đòn tới tấp. Siwon cũng đẩy Jaejoong sang chỗ Jang Rin rồi tấn công. Ngôi nhà trở thành một bãi chiến trường. Đồ đạc đổ vỡ tan tành. Bọn côn đồ ỷ người đông thế mạnh vây chặt lấy Siwon và Changmin nhưng hai người là cao thủ Karate, đâu dễ bị hiếp đáp như vậy. Bằng những đòn thế hiểm hóc, lần lượt từng tên bị hai người hạ gục. Changmin vừa đánh vừa cố bảo vệ cho Siwon vì anh đang bị thương.

Trong khi đó, Jang Rin vừa kéo Jaejoong về phía cầu thang thì tên lạ mặt lúc đầu đã chạy đến chặn trước mặt.

“Ông muốn gì ?” – Jang Rin đứng trước Jaejoong ngăn không cho hắn tiến đến.

“Không liên quan đến mày !” – Hắn nắm tóc Jang Rin rồi ném sang một bên khiến cô ngã sóng soài dưới nền nhà.

Tên lạ mặt xô ngã Jaejoong xuống rồi rút khẩu súng từ trong lưng quần ra dí thẳng vào đầu cậu.

“Kim Jaejoong ! Hôm nay mày phải bỏ mạng tại đây thôi... Ha ha...” – Hắn cười đắc thắng.

Jaejoong không tỏ vẻ sợ sệt. Cậu đưa đôi mắt cứng rắn nhìn hắn, một tia nhìn khiến hắn khẽ giật mình.

“Cứ giết tôi đi, rồi cũng sẽ có ngày ông phải đền tội thôi...”

“Mày giỏi lắm ! Đã vậy thì Goocheong tao sẽ cho mày toại nguyện !”

Jang Rin ngồi dậy thấy cảnh đó thì hét lên :

“KHÔNG ! JAEJOONG !!!”

Siwon và Changmin cũng quay lại nhưng không còn kịp nữa.

ĐOÀNG !!!

...

Trở lại StormS...

Ngay khi Daniel và Dalena đuổi theo Hankyung thì Heechul vội rời chỗ trốn và đi về phía thang máy. Nhưng trước khi cánh cửa đóng lại, cậu đã nhìn thấy Daniel đang chạy nhanh về phía cậu.

Chul’s POV
Chết rồi ! Vậy là Hankyung đã bị chúng bắt được ! Tên Daniel cũng đã phát hiện ra mình, thế nào chúng cũng chặn mình ở dưới.
Đã vậy thì...
END Chul’s POV

Heechul đưa tay vào túi lấy ra chiếc thẻ nhớ cùng một cuộn băng dính nhỏ...

Cửa thang máy bật mở, và Heechul thấy hai tên bảo vệ của Daniel đã đứng chờ sẵn ở đó. Cậu chưa kịp phản ứng gì thì chúng đã lôi cậu ra ngoài và kéo đi.

...

Bên ngoài StormS...

“Chun ah, Heechul nhắn tin cho tụi mình này !” – Junsu nói.

“Cậu ấy nói gì vậy ? Có lấy được chiếc máy ghi âm chưa ?”

Junsu lướt nhanh qua những dòng chữ trên màn hình rồi hốt hoảng kéo tay Yoochun chạy vào trong StormS.

“Su ! Su ! Sao kéo anh đi dữ vậy ?” – Yoochun ngạc nhiên.

“Heechul và Hankyung bị tóm cả rồi ! Chúng ta phải đến giúp họ thôi...”

“Nhưng phải làm sao ?” – Yoochun thắc mắc – “Chẳng lẽ anh và em xông vào phòng của Daniel rồi hỏi hắn giấu hai người đó ở đâu ah ?”

“Không ! Chúng ta giúp họ, chứ không phải cứu họ...” – Junsu vừa nói vừa tiến về phía thang máy.

Yoochun vẫn chưa thể hiểu được những điều mà Junsu nói thì cậu đã kéo anh vào trong thang máy và ấn nút cho cửa đóng lại.

“Su ah, em có thể nói cho anh biết là em đang làm gì không ?” – Yoochun tròn mắt nhìn Junsu cứ đưa mắt nhìn quanh trong phòng thang máy.

“ĐÂY RỒI !” – Junsu reo lên và đưa tay gỡ lấy thứ gì đó được dán trên trần thang máy.

“Em tìm thấy thứ gì vậy ?”

“Bằng chứng !” – Junsu đáp.

Rồi cậu chìa chiếc điện thoại có mẩu tin nhắn do Heechul vừa gửi cho Yoochun đọc.

From : HeeChul

“Thẻ nhớ chứa đoạn băng ghi âm mình đã giấu trong thang máy. Hãy giao nó cho cảnh sát. Đừng lo cho mình và Hankyung, tụi nó không dám làm gì đâu.”

...

“Thưa đại ca, tụi em đã soát kĩ người nó rồi, không tìm thấy chiếc thẻ nhớ đâu cả !”

“Khốn thật !” – Daniel rít lên. Hắn ta không ngờ một người đầy mưu mô như hắn lại bị xỏ mũi những hai lần trong một ngày.

Daniel quay sang Heechul. Cậu vẫn đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn hắn khiến hắn càng bực tức :

“Unnie, đem nó vào nhà kho nhốt chung với tên kia. Chắc chắn là khi chạy trốn nó đã giấu ở đâu đó...”

Rồi Daniel ra lệnh cho mấy tên đàn em lùng sục khắp nơi, trong khi hắn cùng hai tên bảo vệ tiến về phía thang máy.

Daniel’s POV
Lúc nãy bắt được nó trong đấy, có lẽ chiếc thẻ được giấu ở đó chăng ?
END Daniel’s POV

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 6:13 pm


CHAP 31

Cửa thang máy mở toang, và hai thanh niên từ trong đó bước ra, lướt nhanh qua mặt Daniel. Hắn hơi khựng lại vì nhận ra một dáng người khá quen nhưng không tài nào nhớ được. Và cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu hắn không thấy chàng trai có gương mặt tròn trĩnh đang ra vẻ giấu giếm vật gì đó trong túi áo khoác.

“Hai cậu kia, hai cậu đứng lại cho tôi !” – Daniel lớn tiếng nói – “Hai cậu là ai ? Làm gì ở đây ?”

Yoochun và Junsu khựng lại.

“Chết rồi ! Chúng ta đã bị phát hiện...”

“Bình tĩnh đi Su ! Đã đến nước này thì... một... hai... ba... CHẠY !!!”

Ngay sau tiếng hét của Yoochun, cả hai vụt chạy về phía cửa chính trước cặp mắt ngỡ ngàng của Daniel. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, hắn đã lấy lại bình tĩnh và đuổi theo. Nhưng khi hắn ra khỏi StormS thì chỉ kịp thấy chiếc motor của Yoochun mất hút trên đường. Daniel điên tiết, vội vàng ra lệnh cho lũ đàn em lấy xe đuổi theo, còn hắn thì lên xe hơi vòng sang một hướng khác...

“Nhanh lên một chút được không Chun ? Tụi nó đang đuổi theo phía sau kìa ?” – Junsu lo lắng khi thấy một đám du côn phóng xe motor ở phía sau.

“Bình tĩnh đã em ! Anh đã cố chạy hết tốc lực rồi đấy !” – Yoochun nhăn nhó, mồ hôi rịn trên trán anh.

Bọn đàn em của Daniel càng lúc càng đến gần. Yoochun vừa tăng tốc vừa tránh những chiếc xe chằng chịt trên đường giữa cái nắng gay gắt. Một cuộc rượt đuổi ngoạn mục trên xa lộ !

“Junsu, ôm chặt lấy anh nhé ! Anh sắp rẽ vào một lối tắt đấy, có thể chúng ta sẽ thoát khỏi những cái đuôi phiền phức đó !”

Junsu nhanh chóng làm theo lời Yoochun. Nhanh như cắt, anh nghiêng chiếc motor gần sát mặt đừng và rẽ sang một con hẻm hẹp. Những tên đuổi theo bị mất đà nên gần như toàn bộ đều vượt qua khỏi ngã rẽ đó. Trong khi Yoochun và Junsu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì...

KÉÉÉTTTTTTT

Chiếc motor của Yoochun thắng gấp nên mất đà và trượt sang một bên. Hai người bị hất ngã xuống đất. Nơi cuối con hẻm, nơi chiếc ô tô đang đậu chắn ngang đường của Yoochun và Junsu, một bóng người lạnh lùng bước đến.

“Ha ha ha... Park Yoochun ! Xem ra hai ta cũng có duyên đấy nhỉ ?” – Daniel cười khinh bỉ.

“Mày là đồ khốn, Daniel ah !” – Yoochun vừa nói vừa chống tay ngồi dậy.

“Ha ha ha... Nhờ vậy mà tao mới tóm được mày chứ !” – Hắn vẫn tiếp tục tràng cười của mình – “Lần này tao phải trả mối thù ở Night Club lần trước...”

“Mày nghĩ mày có đủ bản lĩnh sao ?” – Yoochun vẫn bình tĩnh cất giọng thách thức.

“Oh, vậy mày không lo cho người yêu bé nhỏ của mình sao ?”

Yoochun giật mình nhìn lại thì thấy Junsu đang bị hai tên côn đồ khóa chặt mặc cho cậu cố vùng vẫy để thoát thân. Bọn đàn em của Daniel lúc nãy cũng đã đuổi đến nơi, vây chặt Yoochun vào giữa.

“Daniel, mày muốn gì ?”

“Mày biết tao muốn gì mà. Khôn hồn thì đưa cho tao cái thẻ nhớ đó !” – Daniel trừng mắt nhìn Yoochun.

“Tao không biết cái thẻ nhớ nào hết !”

“Oh, vậy thì...”

Daniel phẩy tay ra hiệu cho lũ đàn em. Rất nhanh đến nỗi Yoochun không phản ứng kịp. Anh chỉ cảm thấy đau nhói ở đầu trước khi mọi thứ xung quanh chìm vào màn đêm...

...

Nhà Jaejoong...

Tiếng súng khô khốc vang lên xé toạt không gian. Mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía tên Goocheong và Jaejoong. Thời gian như đứng lặng lại, cho đến khi... những vệt máu lăn dài trên sàn nhà, kéo theo thân hình đổ gục xuống... của Goocheong.

“TẤT CẢ ĐỨNG YÊN !”

Giọng nói khiến sự chú ý đổ dồn sang người thanh niên tóc đỏ vừa nổ súng đang đứng ở cửa. Và ngay sau tiếng hét ấy, hơn hai chục người đầy đủ vũ khí xông vào trấn áp bọn tay chân của Daniel.

“Chúa ơi ! Cậu có sao không Jaejoong ?” – Jang Rin tiến đến chỗ của Jaejoong lo lắng hỏi. Bây giờ, cả người cậu nhuốm đầy màu đỏ của máu.

“Mình không sao Rin ah...” – Cậu cố giữ bình tĩnh hết sức có thể trước cái xác còn đang hấp hối của Goocheong với một vết thương đang chảy máu trên đầu.

“Xin lỗi mọi người, tôi đến hơi trễ !” – Người thanh niên tóc đỏ bước đến chỗ Siwon và Changmin. Và không để sự ngạc nhiên tiếp diễn, anh ta nói tiếp :

“Tôi là Yesung, thuộc hạ dưới quyền của đại ca Yoochun. Đại tỷ Junsu nhờ tôi đến bảo vệ mọi người...”

Chỉ mất vài phút sau là mọi người đã hiểu được những chuyện đang xảy ra. Thì ra người lo xa không chỉ có Hankyung và Heechul. Junsu đã cho người theo sát Jaejoong để phòng chuyện bất trắc xảy ra.

“Vậy... chúng tôi phải cảm ơn cậu rồi !” – Siwon vừa nói vừa giơ tay cho Changmin sát trung mấy vết thương.

“Không có gì đâu, nhưng... tôi đang lo cho đại ca và đại tỷ...” – Yesung băn khoăn nói.

“Uh. Lâu quá rồi mà chưa có tin gì từ mấy người bọn họ. Không biết có chuyện gì không...” – Changmin thở dài.

Căn phòng xung quanh đã trở về trạng thái bình yên cách đó không lâu. Đàn em của Yoochun đã dọn dẹp sạch sẽ dấu vết đồng thời bắt giam toán bộ đám du côn kia.

“Cậu sao rồi ? Đỡ hơn chút nào chưa ?” – Jang Rin lên tiếng hỏi khi thấy Jaejoong từ trong phòng tắm bước ra. Sau khi gội rửa mùi tanh tưởi của máu, cậu đã trở lại dáng vẻ của một thiên thần.

“Đỡ hơn nhiều rồi !” – Jaejoong mỉm cười rồi nhìn sang Yesung – “Cảm ơn cậu nhiều. Nếu không có cậu chắc tôi đã...”

“Nhiệm vụ thôi mà !” – Yesung cũng mỉm cười đáp lại.

Ngay lúc đó...

“Có tin nhắn từ đại tỷ Junsu !” – Yesung nói trong khi vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.

...

15 phút sau...

Mọi người tập trung tại một con hẻm nhỏ và nhận ra dấu vết của một cuộc ẩu đả vừa xảy ra.

“Chết rồi ! Vậy là bọn họ đã gặp chuyện !” – Changmin kêu lên.

Yesung lấy điện thoại ra và bấm số gọi cho Junsu. Chẳng mấy chốc, bài hát “A little love” vang lên.

“Đây rồi !” – Jang Rin đi về hướng có tiếng nhạc và reo lên. Chiếc điện thoại của Junsu được nhét vào một túi rác ở gần đấy.

“Theo lời của đại tỷ thì những gì chúng ta cần chắc chắn nằm ở đây !” – Yesung nhặt chiếc điện thoại lên và bắt đầu truy cập vào thẻ nhớ. Trong đó có một đoạn ghi âm...

“Rất tốt unnie ah. Mọi chốt kiểm đã vượt qua an toàn. Chẳng mấy chốc nữa thôi, đống thuốc sẽ được chuyển đến các bar. Dân chơi Seoul sắp có một đêm không ngủ đấy... Ha ha...”

...

Tại StormS...

Dalena lo lắng đến đứng ngồi không yên. Dù Daniel đã báo là đã bắt được Junsu và Yoochun về căn cứ nhưng bụng dạ cô ả cứ sôi lên. Cơn tức giận cùng sự sợ hãi xen lẫn trong tâm trí ả.

Dalena’s POV
Thật là đáng chết ! Không ngờ có ngày ta lại bị lũ bạn của Jaejoong dồn vào thế kẹt. Nếu bọn chúng giao chứng cứ ấy cho cảnh sát thì mọi công sức trước đây đều trở thành công cốc. Ta đã đánh giá thấp cậu, Kim Jaejoong...
END Dalena’s POV

Trong lúc Dalena đang bận suy nghĩ thì cánh cửa phòng ả bị tông mạnh và từ bên ngoài, thanh tra Sungmin bước vào, sau lưng ông là Jaejoong và Jang Rin.

“Các người... định làm gì ?” – Dalena kinh ngạc.

“Cô Dalena, chúng tôi đã có đủ chứng cớ để khẳng định cô là kẻ chủ mưu trong vụ vận chuyển hàng cấm của K.Town...” – Thanh tra Sungmin hùng hồn nói – “Mời cô theo chúng tôi về Sở cảnh sát !”

Dalena bàng hoàng. Ả buông người xuống ghế. Thế là hết ! Tất cả những gì ả tính toán, sắp đặt giờ đây hoàn toàn đổ vỡ. Nếu ả cẩn thận hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Đây là cái giá cô phải trả cho những gì mình đã gây ra đấy, Dalena ah !” – Jang Rin bằng giọng chắc nịch.

Dalena cúi gầm mặt không nói gì, để mặc cho những nhân viên cảnh sát còng tay ả dẫn đi. Jaejoong nhìn theo bằng đôi mắt thương xót, cậu hiểu nỗi đau của Dalena khi đánh mất người thân, gia đình là một đả kích rất lớn, như những gì cậu đã từng trải qua. Nhưng những việc cô ả làm, thật sự đã sai rồi..

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 6:15 pm


CHAP 32

Daniel nhấp chuột lướt qua các thư mục trên màn hình laptop của hắn.

Daniel’s POV
Su Muzik, Su Pics, Su Love... Cái quái gì thế này ?
END Daniel’s POV

Daniel giận dữ đưa đôi mắt đầy sát khí quay sang nhìn Yoochun và Junsu. Hai người lúc này đang bị trói gô ở góc tường.

“Mau nói cho tao biết...” – Daniel bước tới bóp chặt hai bên mặt Yoochun – “CÁI THẺ NHỚ THẬT GIẤU Ở ĐÂU ?”

Anh nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn thay lời đáp. Hắn trừng mắt nhìn anh rồi nở một nụ cười khinh bỉ :

“Mày không nói cũng được, nhưng... tao không đảm bảo cho thiên thần của mày đâu !”

Daniel nói rồi bước đến bên Junsu.

“Đồ khốn ! Mày muốn làm gì Su ?” – Yoochun gào lên.

“Tao nghĩ... nên vui vẻ với nó một chút ! Trông cũng dễ thương đấy nhỉ ?”

Hắn vừa nói vừa giật tung từng nút áo của Junsu ra, để lộ làn da trắng nõn nà của cậu. Junsu hoảng sợ giãy giụa nhưng bất lực vì hai tay cậu đã bị trói chặt. Daniel chồm tới cắn lên đôi môi cậu bật máu, rồi chiếc lưỡi hắn hạ thấp xuống cổ cậu.

“DANIEL ! MÀY MAU BỎ SU CỦA TAO RA !” – Yoochun thét lên, mắt long sòng sọc.

Chun’s POV
Chết tiệt ! Sao cắt mãi mà không đứt thế này ?
END Chun’s POV

Bàn tay anh gấp gáp cứa từng nhát dao vào sợi dây thừng sau lưng. Ngay từ lúc tỉnh lại, Yoochun đã nhận ra mình đang ở trong một nhà kho cũ kĩ, bên cạnh anh là Junsu. Anh đã lén lấy cây dao nhỏ vắt trong thắt lưng để cắt dây tìm cách trốn thoát. Nhưng mọi việc không dễ dàng như anh nghĩ. Sợi dây thừng khá chắc, và dù đã cố hết sức, Yoochun vẫn chưa thể cắt đứt nó được.

Daniel vẫn chưa có ý định dừng lại. Hắn hôn lên cổ Junsu và để lại nơi đó những dấu đỏ chi chít. Yoochun như phát điên lên, anh muốn lao tới giết chết hắn ngay lập tức nhưng tình thế đã không cho phép anh làm điều đó.

Khi ấy, Junsu đã lấy lại chút bình tĩnh và sử dụng những cố gắng cuối cùng để húc đầu cậu vào đầu hắn đau điếng. Daniel ngã ra, ôm đầu gầm lên :

“Mày dám...” – Hắn trợn mắt nhìn cậu – “Đã vậy tao không nhẹ tay với mày nữa !”

Hắn lao tới đẩy Junsu ngã xuống. Cậu cố lết về phía cửa. Daniel cười hiểm độc. Hắn tự dưng cảm thấy hứng thú với trò mèo vờn chuột này. Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì...

RẦM !!!

Cánh cửa phòng bật tung. Tiếp ngay sau đó, hai bóng đen xông vào, rồi lao vút đến trước mặt Daniel. Hắn chưa kịp phòng bị thì đã lãnh đủ một quả đấm vào mặt cùng một cú đá giữa bụng khiến hắn ngã lăn ra đất.

“SIWON ! CHANGMIN ! Cuối cùng các cậu cũng đã đến rồi !” – Junsu mừng rỡ nói. Changmin vội chạy đến cởi trói cho cậu.

Daniel đứng dậy. Hắn đưa tay quệt máu đang chảy ra từ khóe miệng.

“Làm sao... tụi bây có thể đến đây được ?” – Hắn kinh ngạc.

“Chiếc điện thoại của Junsu đã ghi âm được cuộc nói chuyện của mày, Daniel ah !” – Siwon vừa đáp vừa nhìn ra ngoài – “Còn bọn đàn em của mày nữa, đã có thuộc hạ của Yoochun lo rồi !”

“Tụi bây...”

Daniel như bị dồn vào đường cùng. Mặc dù về tài đánh nhau hắn không thua kém ai, nhưng một chọi hai thì hắn hơi lưỡng lự, chưa kể đó lại là hai đối thủ đáng gờm như Siwon và Changmin. Bất ngờ, hắn quay sang lao tới chỗ Yoochun và rút khẩu súng trong túi quần chỉa vào đầu anh.

“Tụi bây đứng im ! Nếu không thằng này sẽ toi đời !” – Hắn vừa nói vừa kéo Yoochun về sau.

“Không ! Yoochun ah !” – Junsu kêu lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

“Daniel, mau thả Yoochun ra ! Mày có hại cậu ấy thì cũng không thoát được đâu !” – Siwon cố tình nói khích mong có thể tìm ra sơ hở để không chế Daniel.

Daniel không đáp, chỉ nở một nụ cười đáng sợ.

“Nếu tao không thoát được khỏi đây, thì mày nên nói lời vĩnh biệt với nó đi !”

Trong tình thoái tiến thoái lưỡng nan thì bất ngờ...

“HỰ !!!”

Daniel chợt ôm bụng kêu lên. Con dao trên tay Yoochun ghim vào bụng hắn. Sợi dây trói của anh bị cắt đứt tự bao giờ. Vì quá bất ngờ, hắn chùn tay và chỉ chờ có thế, Yoochun quay lại rồi nhan như một con sóc, anh giữ chặt cánh tay cầm súng của hắn và vật hắn xuống. Khẩu sung văng ra đất.

Siwon và Changmin thấy vậy vội lao đến định bắt Daniel nhưng hắn đã nhanh hơn. Hắn vội hất văng Yoochun ra rồi nhảy qua cánh cửa sổ bên cạnh. Siwon và Changmin chạy đến thì bóng hắn đã khuất trong khu rừng mù mịt.

“Khỉ thật ! Để hắn trốn mất rồi !” – Siwon tức tối nói.

“Hắn bị thương không trốn được xa đâu. Để em nhờ Yesung đuổi theo...” – Changmin cũng lên tiếng.

Trong khi ấy, Junsu đã chạy đến cởi trói cho Yoochun rồi ôm anh vào lòng nức nở :

“Yoochun ! Anh có sao không ? Em lo quá...”

“Ngốc ah ! Chồng em không dễ chết vậy đâu !” – Anh nói rồi khẽ hôn lên trán cậu.

“AH ! ANH ĐÚNG LÀ ĐỒ LỢI DỤNG !”

...

Sáng hôm sau, tại Sở Cảnh sát Seoul...

“Anh Jung Yunho, mọi thủ tục đã hoàn tất. Anh được tự do !”

Yunho mừng rỡ chạy đến bên cạnh các bạn bè của anh. Anh mong mỏi phút giây này lâu lắm rồi, và lý do duy nhất là anh muốn gặp Jaejoong. Anh muốn ôm chầm lấy cậu mà xin lỗi vì những ngày qua anh đã để cậu lo lắng, cũng như nói cho cậu biết rằng anh yêu và nhớ cậu biết dường nào. Nhưng Yunho sững lại những người hiện diện lúc đó... chỉ có Siwon và Changmin.

“Yunho hyung !” – Changmin reo lên rồi chạy đến ôm chầm lấy anh – “Cuối cùng huyng cũng bình an...”

“Uh, cảm ơn em Minnie ! Sao chỉ có hai người đến đây ?”

“Yoochun và Junsu nhập viện để điều trị vết thương. Hankyung và Heechul thì bận thu xếp công việc nên không đến được ?”

“Còn... Jaejoong, cậu ấy đâu ?”

Nghe anh hỏi, cả Siwon và Changmin đều giật mình im lặng. Yunho ngạc nhiên trước thái độ của hai người.

Ho’s POV
Siwon và Changmin sao vậy nhỉ ? Chẳng lẽ... đã có chuyện gì xảy đến với Jaejoong ?
END Ho’s POV

Anh lay mạnh vai Siwon, hỏi dồn :

“Cậu nói đi ! Jaejoong đã xảy ra chuyện gì ?”

Siwon khẽ gỡ tay anh ra, thở dài :

“Jaejoong vẫn an toàn, Yunho ah... Nhưng...”

“Nhưng sao ?” – Anh kinh ngạc.

Changmin cũng bước đến, lấy trong túi ra một tấm thiệp nhỏ đưa cho Yunho.

“Hyung xem rồi sẽ hiểu...” – Changmin buồn bã nói.

Yunho vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhưng anh vẫn làm theo những lời cậu nói. Phong bì trắng được gỡ bỏ, hiện ra bên trong là một tấm thiệp đỏ.

Anh chậm rãi đưa mắt đọc. Và chỉ trong phút chốc, Yunho đã bàng hoàng đến nỗi tấm thiệp rơi xuống đất tự bao giờ. Ánh nắng nhạt của một buổi sáng âm u chiếu qua cửa sổ, chảy trên những dòng chữ bạc lấp lánh.

LỄ THÀNH HÔN

Jang Rin và... Kim Jaejoong.

...

Bệnh viện trung ương Seoul...

“PARK YOOCHUN ! ANH TRÁNH RA CHO TÔI !”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ một phòng bệnh.

“Su ah, đừng tàn nhẫn với anh như vậy mà ! Hôm qua đến giờ em có cho anh lại gần em đâu !”

“Nhưng đây là bệnh viện, với lại... Ahhhh !”

Junsu thét lên rồi xô Yoochun ngã ra giường khi anh vừa chồm tới gỡ nút áo cậu.

Su’s POV
Bị thương tới trầy da tróc vảy như thế mà không bỏ cái tật dê ! Đáng ghét !
Mà không phải tại anh ta lấy Minnie ra dọa với KiBum thì làm gì được nằm trong phòng riêng như thế này, lại có giường đôi nữa chứ. Đúng là đồ lợi dụng !
END Su’s POV

“Su ah...” – Dùng vũ lực không xong, Yoochun bắt đầu chuyển sang chiêu... làm nũng.

“Không !”

“Một lần thôi...”

“Không !”

“Vợ yêu ah, anh năn nỉ đó mà...”

“Không là kh...”

Có tiếng mở cửa, rồi sau đó Hankyung và Heechul xuất hiện.

“Hai người đang làm gì thế ?” – Heechul lên tiếng hỏi, và cậu để ý thấy bộ quần áo xộc xệch và mấy chiếc nút bị giật tung của Junsu – “Hình như mình đến không đúng lúc ?”

“Không ! Rất đúng lúc ! Cậu vào đây !” – Junsu kéo tay Heechul như vớ được vàng, bỏ lại bộ mặt giận dỗi của Yoochun – “Mà hôm nay hai cậu không đến đón Yunho sao ?”

“Chuyện đó phải để Siwon với Changmin lo ! Tụi mình còn chuyện quan trọng hơn !” – Heechul đáp.

“Chuyện gì thế ? Có phải...” – Junsu nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy ! Là chuyện của Jaejoong...” – Hankyung thở dài

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 6:16 pm


CHAP 33

Yunho phóng xe thật nhanh về hướng nhà Jaejoong. Trong đầu anh giờ chỉ là một đống hỗn độn. Ngay sau khi nhận tấm thiệp, anh đã vội vã rời đi mà chưa kịp hỏi Siwon và Changmin một tiếng nào. Ngay lúc này, anh chỉ muốn nhận được lời giải thích từ chính cậu.

Ho’s POV
Jaejoong, tại sao em lại làm thế ? Dù cho anh không còn xứng đáng để em yêu thì em cũng không nên dùng cách này để dày vò anh chứ ?
END Ho’s POV

Căn nhà Jaejoong đã hiện ra trước mặt nhưng cánh cửa thì đóng kín im lìm. Yunho chạy đến nhấn chuông.

Một phút...

Hai phút...

Rồi năm phút trôi qua...

Vẫn không có ai mở cửa. Anh lại bấm chuông và chờ đợi. Đáp lại vẫn sự yên lặng. Mất hết kiên nhẫn, Yunho lao đến đập mạnh vào cánh cửa :

“Jaejoong ! Jaejoong ! Mở cửa gặp anh đi ! Anh biết em ở trong đó mà ! Mở cửa đi Jaejoong...”

Tiếng gào thét của anh hòa lẫn với những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Rồi sức lực cũng cạn dần, Yunho ngồi gục xuống. Dòng nước mắt không muốn cũng tuôn trào từ khóe mắt anh. Anh khóc.

Ho’s POV
Jaejoong ah, đã quá muộn thật rồi sao ? Anh chẳng thể mang lại cho em hạnh phúc nữa hay sao ?
Hãy cho anh một lời giải thích đi, Jaejoong...
END Ho’s POV

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại khiến anh bừng tỉnh.

“Alo !”

“...”

“Được rồi ! Anh hiểu !”

Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng chỉ sau một câu nói từ người có cái tên hiện trên màn hình của Yunho : Jang Rin.

...

=====FLASHBACK=====

“Jaejoong ah, cậu uống nước đi !” – Jang Rin đặt ly nước trước mặt Jaejoong.

“Cảm ơn cậu Rin !” – Jaejoong đưa đôi mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu đã đỡ hơn chưa ?”

“Mình ổn mà Rin...” – Cậu cười, một nụ cười không đủ che lấp những cảm xúc trên mặt cậu – “Nhưng có thực là làm thế này sẽ tốt không ? Ý mình là...”

Jang Rin nắm chặt lấy tay Jaejoong, mỉm cười hiền hậu :

“Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Yunho oppa rồi cũng sẽ hiểu cho chúng ta mà...”

“Uh, mình cũng mong vậy, nhưng...”

Cô đặt tay lên môi cậu và nháy mắt ra dấu im lặng. Cậu cũng hiểu nên chỉ khẽ nén tiếng thở dài.

=====END FLASHBACK=====

“Tổng giám đốc Jung ! Chủ nhiệm Jang nói là...”

RẦM !!!

Tiếng cửa mở ra khô khốc khiến Jang Rin quay lại. Đứng trước cô là Yunho với vẻ mặt đầy căm phẫn, bên cạnh là cô thư ký cúi đầu lí nhí :

“Thưa chủ nhiệm, tôi đã bảo là cô không muốn tiếp ai nhưng tổng giám đốc cứ...”

“Được rồi. Cô ra ngoài đi !”

Cánh cửa vừa đóng lại thì Jang Rin cũng bước đến nở một nụ cười xã giao với Yunho :

“Oppa ngồi đi. Có chuyện gì sao...”

“Đừng nói nữa Jang Rin !” – Yunho giận dữ – “Cô thừa biết tôi muốn gì mà !”

“Oh, nếu oppa muốn hỏi chuyện của Jaejoong thì... em đành nói thật. Ngày mai lễ cưới giữa em và cậu ấy sẽ được tổ chức. Dù hơi gấp nhưng em cũng đã sắp xếp xong...”

RẦM !!!

Yunho đập mạnh xuống bàn. Sự bình thản của cô khiến anh mất hết bình tĩnh.

“Vì sao vậy Jang Rin ? Vì sao em và Jaejoong lại kết hôn trong khi anh và cậu ấy yêu nhau ?”

Jang Rin chậm rãi nhấp một ngụm trà, bờ môi vẽ nên một nụ cười.

“Oh, hình như oppa quên gì đó thì phải. Trước đây chẳng phải oppa nhờ em chăm sóc Jaejoong sao ? Giờ em đang thực hiện lời hứa đó đấy thôi...”

Yunho sững người. Anh đã nhớ ra, nhớ ra những lời anh nói cùng nụ cười bí ẩn của Jang Rin trước khi ra về.

“Jang Rin, thực ra em... em đã làm gì ?”

“Chẳng có gì cả !” – Jang Rin thản nhiên đáp – “Chỉ là đêm đó, trong lúc tâm trạng Jaejoong không tốt, em đã kéo cậu đến bar, chuốc say, rồi...”

“Em im đi ! Em dám sử dụng cả trò bỉ ổi của Dalena với Jaejoong sao ?”

“Em thấy chẳng có gì là bỉ ổi cả oppa ah...” – Jang Rin gian xảo nói – “Em chỉ giúp Jaejoong khuây khỏa nỗi buồn thôi. Nhưng... oppa biết con người cậu ấy như thế nào mà. Cậu ấy mặc cảm và dằn vặt, cuối cùng thì...”

“Jang Rin, anh không ngờ...”

Cô đứng lên, hướng mắt ra cửa sổ, chậm rãi nói :

“Yunho oppa ah, mặc dù em biết là con tim của Jaejoong chỉ hướng về anh, nhưng em thực sự yêu cậu ấy. Và Dalena, cô ấy đã giúp em nhận ra rằng, đôi khi phải để có được thứ mình muốn thì phải chấp nhận đánh đổi tất cả...”

Rồi cô quay lại nhìn xoáy vào Yunho, hỏi :

“Chẳng phải là oppa đã nói là sẽ không hối hận khi giao Jaejoong cho em sao ?”

Yunho lặng người. Quả thật anh đã nói vậy. Chỉ vì lúc đó, anh cảm thấy mình thật vô dụng và không thể ở bên Jaejoong được nữa. Anh sợ rằng mình sẽ làm cậu đau buồn và tổn thương nhiều hơn, nhưng chính bản thân anh đã không nghĩ tới cảm nhận của cậu. Cậu yêu anh, nhưng anh lại quay lưng lại với cậu trước. Phải, chuyện đến nước nãy cũng một phần lỗi là do anh...

“Nếu đã không còn chuyện gì, thì... mời anh ra ngoài ! Anh còn nhiều công việc phải giải quyết đấy, em cũng vậy...” – Jang Rin lạnh lùng nói.

Yunho không nói gì, hay đúng hơn là không còn biết phải nói gì. Anh đã thua. Bây giờ, cả Jaejoong cũng tránh mặt anh thì anh còn cố gắng đôi co với Jang Rin để làm gì.

“Anh xin lỗi Rin ah, nhưng dù thế nào đi nữa... anh cũng mong em mang lại hạnh phúc cho Jaejoong...”

Câu nói cuối cùng của anh trước khi rời khỏi phòng khiến cô đổi thái độ sang giận dữ. Cô rút điện thoại ra, bấm số và nói như hét lên :

“Em thất bại rồi ! Cũng tại cái kế sách quái quỷ của anh...”

...

Night Club bar, đêm đó...

Một anh chàng điển trai ngồi giữa ánh đèn mờ ảo khiến bao ánh mắt đều đổ dồn về phía ấy. Bộ dạng anh lúc đó như tự mình nói lên rằng : Tôi đang thất tình.

“Anh đẹp trai ơi, có muốn vui vẻ với em tối nay không ?” – Một cô này có mái tóc vàng đến gần ve vãn.

“TRÁNH XA TÔI RA !” – Anh gào lên.

“Không thích thì thôi, làm gì dữ vậy !” – Cô bĩu môi rồi quay lưng bước đi.

Còn lại một mình, anh lại tiếp tục uống. Hết ly này đến ly khác. Anh không say, nhưng anh không còn đủ sức để điều khiển bản thân mình nữa. Anh nấc lên trong vô thức :

“Jaejoong ah, tại sao ? Tại sao vậy chứ ? Tại sao em luôn tìm cách đày đọa tâm hồn anh thế này ?”

Tiếng nói hòa lẫn với tiếng khóc. Nước mắt. Mặn. Đắng.

“Anh phải làm sao đây Jaejoong, khi thấy em đi bên người khác ? Anh đã mất em thật rồi sao ? Anh... yêu... em, Jaejoong ah...”

“Này anh bạn, có chuyện gì mà ngồi than ngắn thở dài vậy ?”

Yunho ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là một chàng trai xa lạ. Bộ dạng khá bảnh bao, mái tóc cắt xéo phủ một bên mắt làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Nhưng cách ăn mặc sang trọng thế kia thì chắc là một người thành đạt, hay ít nhất cũng là dân làm ăn lớn.

“Mặc kệ tôi !” – Anh lên tiếng như muốn xua đuổi người đối diện.

“Sao lại nói như thế chứ ? Có gì thì cứ tâm sự với tôi, tôi sẽ có cách giúp anh !”

Yunho nhướng mày nhìn, rồi nhếch mép cười :

“Giúp ? Anh có thể giúp được gì cho tôi ? Anh có thể mang người Jaejoong về với tôi không ?”

“Dĩ nhiên là được, nếu anh nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra...” – Người thanh niên mỉm cười, một nụ cười đầy ma lực. Nó khiến Yunho bừng tỉnh.

“Anh... anh là ai ?”

“Tên tôi là Kang Dongshin, hân hạnh được biết anh...”

...

Yunho chạy lao đi giữa đêm tối. Anh dừng lại trên con dốc, nơi cất giữ những kỉ niệm ngày nào của anh và cậu.

Anh đào bới từng ngọn cỏ tìm kiếm. Lời nói của người thanh niên tên Kang Dongshin cứ văng vẳng bên tai anh.

“Hãy cho người ấy thấy được tình cảm chân thành từ trái tim anh, tôi tin người ấy sẽ tha thứ tất cả...”

Những hòn đá nhọn rạch vào tay anh đau buốt, nhưng anh vẫn không dừng lại.

“Hãy cho người ấy thấy rằng, anh vẫn luôn nhớ về tất cả những gì đã cùng người ấy trải qua, tất cả những gì anh dành tặng cho người ấy...”

Sương đêm lạnh giá. Gió thổi từng cơn qua chiếc áo mỏng manh. Anh vẫn không tuyệt vọng.

“Hãy cho người ấy thấy được minh chứng tình yêu của anh...”

Trời khuya dần về sáng. Bóng đêm nhường chỗ cho mặt trời.

“Dù chỉ còn một đêm, nhưng chưa phải là quá muộn để bỏ cuộc...”

...

Giáo đường ngập chìm trong màu trắng của váy và hoa. Hôn lễ sắp được tiến hành.

Jang Rin thật xinh đẹp và rực rỡ trong bộ áo cưới trắng tinh. Cô khẽ cúi đầu, giấu đi nét ửng hồng trên đôi má. Bên cạnh cô là Jaejoong, thật nổi bật trong bộ vest đen sang trọng. Trong đôi mắt cậu, không giấu được một cảm xúc trào dâng. Một cảm xúc không thể dùng từ ngữ gợi tả.

“And when the church doors opened up wide,
She put her veil down, trying to hide the tears.
Oh she just couldn't believe it...”

Vị cha già điềm tĩnh đọc những lời chúc phúc rồi quay sang nhìn cô, chậm rãi :

“Jang Rin, con có đồng ý lấy cậu...”

Nhưng tất cả cũng chỉ được bấy nhiêu vì...

“TÔI PHẢN ĐỐI !!!”

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyWed May 05, 2010 6:17 pm


CHAP 34

=====FLASHBACK=====

Yunho đứng lặng trước cánh cửa nhà thờ. Bên trong kia, một bầu không khí hạnh phúc màu hồng bao trùm khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh vẫn lưỡng lự chưa dám vào. Anh sợ Jaejoong sẽ không tha thứ cho anh.

“Này, anh đã đến đây rồi sao còn không chịu vào trong ?”

Yunho quay lại. Một người thanh niên tựa người vào chiếc ô tô đang đậu sau lưng anh vừa lên tiếng, và người đó cũng chẳng phải ai xa lạ...

“Kang Dongshin, sao anh lại ở đây ?” – Yunho ngạc nhiên.

“Oh, tôi chỉ tình cờ đi ngang đây thôi. Thấy anh cứ đứng mãi ở đó nên tôi hơi tò mò...”
Anh quay lại, khẽ lắc đầu với Dongshin.

“Có lẽ tôi không nên vào trong...”

“Can đảm lên nào anh bạn !” – Dongshin bước đến vỗ vai anh – “Đừng lo nghĩ gì nhiều. Yêu một người đâu phải là cái tội, người ấy sẽ hiểu cho anh thôi...”

“Cảm ơn anh, Dongshin !”

Nói rồi Yunho chạy vụt vào trong, không kịp nhận ra nụ cười khá bỉ hiểm của Dongshin ở sau lưng.

=====END FLASHBACK=====

“TÔI PHẢN ĐỐI !!!”

Cả giáo đường ngỡ ngàng hướng mắt về phía Yunho. Bộ dạng anh lúc này trông khá thảm hại. Quần áo xộc xệch, nhếch nhác, đầu tóc thì rối tung. Nhưng ai nấy đều nhận ra sự bình tĩnh cùng niềm tin hiện lên trong đôi mắt anh.

“Jaejoong, dù có thế nào đi nữa... anh vẫn... muốn nói với em rằng...” – Yunho mấp máy từng tiếng rồi hét to – “ANH YÊU EM JAEJOONG AH ! HÃY TRỞ VỀ VỚI ANH ĐI !”

Thời gian như đứng lại. Và từ đằng xa, Yunho thấy ánh mắt của Jaejoong nhìn anh thật dịu dàng, ấm áp. Anh vội giơ cao chiếc nhẫn trong tay và nói với tất cả tấm lòng mình :

“Jaejoong ! Anh đã tìm được chiếc nhẫn ngày trước rồi. Nó chứng minh là em đã chấp nhận lấy anh, và cũng có nghĩa là em không thể bỏ anh mà đi theo người khác. Dù anh biết giờ mình không còn xứng đáng với em nữa, nhưng anh muốn em và tất cả những người ở đây biết rằng, anh yêu em, và anh tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho em, Jaejoong ah...”

Từng lời nói vang lên như tất cả những thổn thức tận sâu trong con tim của Yunho. Anh hướng mắt về Jaejoong, chờ câu trả lời từ cậu. Và cũng chẳng phải đợi lâu khi anh nhìn thấy niềm hạnh phúc vỡ òa trong mắt cậu. Cậu chạy đến ôm chầm lấy anh, mặc cho những giọt nước mắt cứ rơi, và cuốn theo cơn gió trên tấm thảm đỏ trải dài giáo đường.

“This is real, this is me
I'm exactly where I'm suppose to be, now
Gonna let the light, shine on me...
Now I've found, who I am
There's no way to hold it in
No more hiding who I want to be...
This is me...”

“Cảm ơn em Jaejoong !” – Anh ghì chặt cậu vào lòng, nghẹn ngào – “Anh hứa sẽ không để em phải lo lắng vì anh nữa đâu. Đừng bỏ anh Jaejoong...”

“Ngốc ah ! Anh nghĩ em bỏ anh thật sao ?” – Cậu mỉm cười lau những giọt nước mắt vừa lăn trên má anh – “Anh biết là em đâu thể làm được điều đó...”

“Vậy chẳng phải em và Jang Rin sắp...”

“Được rồi ! Vở kịch đã hạ màn !”

Yunho quay sang và nhìn thấy Jang Rin bước đến với nụ cười rạng rỡ. Sau lưng cô là Heechul, Hankyung cùng với Siwon và Changmin.

“Vở kịch ? Hạ màn ?” – Yunho đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác – “Mọi người có thể cho mình biết chuyện gì đang xảy ra không ?”

“Oh, cái đó để tôi giải thích cho !”

Giọng nói cất lên khiến Yunho quay lại, và...

“Kang Dongshin ! Là anh sao ?”

=====FLASHBACK=====

“Rin ah, cậu kéo mình đến đây làm gì ?” – Jaejoong nhìn xung quanh và đập vào mắt cậu là tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn mờ ảo.

“Mình muốn cậu được vui vẻ một lát !” – Jang Rin cười đáp.

“Cậu nghĩ mình còn tâm trí để vui vẻ được sao ?” – Jaejoong thở dài – “Khi mà Yunho vẫn còn trong ấy...”

“Uống với mình một ly đi !” – Cô dường như không nghe thấy lời nói của cậu.

“Rin ah...”

“Được rồi mà, uống đi rồi mình sẽ nói cho cậu nghe...”

...

“Đám cưới ?” – Cậu kêu lên kinh ngạc.

“Phải. Có cần mình nhắc lại không ?” – Jang Rin nháy mắt với cậu – “Mình và cậu sẽ làm đám cưới !”

“Không ! Không thể nào !” – Jaejoong xua tay – “Cậu biết là mình chỉ yêu Yunho thôi mà. Giữa cậu và mình... không thể nào đâu !”

“Này, đừng tỏ thái độ khó chịu vậy chứ ! Cậu biết là mình yêu cậu mà...”

“Không ! Mình muốn đi về...” – Cậu vội vàng đứng dậy toan bỏ đi.

“...nhưng chỉ là ngày xưa thôi...”

Câu nói của cô làm cậu khựng lại. Cậu quay sang tròn mắt hỏi :

“Ý cậu là sao ?”

“Mình và cậu sẽ làm đám cưới, nhưng không phải để trở thành vợ chồng...”

Cậu im lặng ra vẻ khó hiểu.

“Được rồi Rin. Để anh giải quyết chuyện này...”

Một người thanh niên xuất hiện. Anh toát lên vẻ đẹp sang trọng nhưng lại bị cái vẻ bí ẩn bề ngoài che khuất. Anh bước đến bắt tay cậu và nở một nụ cười :

“Tôi là Kang Dongshin, hân hạnh được biết cậu !”

“Chào anh. Tên tôi là Kim Jaejoong...” – Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, cậu vội hỏi – “Anh... anh là người đã từng giúp Yoochun ở Night Club ?”

“Chính xác !” – Jang Rin đáp thay cho Dongshin – “Và cũng là người đã đưa cậu đến bệnh viện trong cái ngày mà Yunho về nước...”

Vẻ bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt Jaejoong. Jang Rin phải kéo cậu ngồi xuống và bắt đầu giải thích mọi chuyện.

...

“Anh là chồng sắp cưới của Rin ?” – Cậu thốt lên.

“Đúng vậy ! Anh ấy đã cầu hôn mình lúc mình và appa sang Đức !” – Jang Rin tựa đầu vào vai Dongshin trông thật hạnh phúc – “Và mình đã xin appa về nước trước để chuẩn bị. Ai ngờ nghe được chuyện của Yunho và K.Town...”

“Nhưng vậy mà ra hay...” – Dongshin vừa nói vừa đưa ly rượu lên môi – “Nhân dịp này tôi có thể cho cậu một cơ hội...”

“Cơ hội gì ?” – Cậu tròn mắt.

“Cơ hội để cậu thử thách tình yêu của Yunho. Nhưng trước tiên, cậu và Jang Rin phải làm đám cưới ngay khi Yunho được thả...”

=====END FLASHBACK=====

“Vậy là ngay từ đầu, em đã mượn đám cưới của Rin để trêu anh sao ?” – Yunho quay sang véo lên mũi Jaejoong.

“Đừng trách Jaejoong oppa ah...” – Jang Rin vội đáp – “Thực ra Jaejoong rất lo lắng, và sợ rằng anh trách cậu ấy đã gián tiếp gây nên rắc rối cho anh. Cậu ấy cũng đau lòng lắm...”

“Ngốc ! Em làm thế bộ tưởng anh không đau lòng hay sao ?” – Anh nhìn cậu trìu mến – “Lẽ ra anh còn phải xin lỗi vì đã khiến em buồn nữa đấy...”

Rồi anh nhẹ nhàng đặt lên má cậu một nụ hôn khiến mặt cậu đỏ bừng.

“Này, ở đây tôi mới là nhân vật chính đấy nhé !” – Chú rể Dongshin lên tiếng.

“Oh, suýt nữa là quên mất đám cưới của em !” – Jang Rin mỉm cười ngô nghê – “Thôi, giao lại Jaejoong cho oppa đó. Hai người chắc có nhiều chuyện cần phải nói với nhau. Trông coi cậu ấy cẩn thận kẻo lại bị ai bắt cóc thì khổ...”

“Nhưng còn hôn lễ của em và Dongshin...”

“Oppa đừng lo ! Hôm nay tạm tha cho anh đó ! Lần tới bù lại là được rồi...”

“Uh. Lần tới nhất định anh phải uống với tôi một bữa ra trò đấy !” – Dongshin cười to.

“Cảm ơn mọi người !”

Anh nói rồi kéo tay cậu chạy ra khỏi giáo đường. Người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai người một đôi vợ chồng trẻ vừa rời khỏi hôn lễ của mình để chuẩn bị cho tuần trăng mật.

Phía sau lưng, có những bóng người trông theo anh và cậu mà cảm thấy trong lòng ấm áp và vui sướng vô cùng. Cuối cùng... Chúa cũng đã mang họ đến bên nhau. Xin Người hãy chúc phúc cho họ... mãi mãi...

“Storybook endings, fairy tales coming true
Deep down inside we want to believe they still do.
In our secretest heart, it's our favourite part of the story.
Let's just admit we all want to make it too.
Ever ever after...”

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyThu May 06, 2010 9:05 am


CHAP 35

“Này, anh làm gì mà cứ im lặng hoài vậy ?”

Jaejoong lên tiếng khi từ lúc Yunho kéo cậu ra khỏi nhà thờ đến ngọn đồi này, anh chẳng hề nói một lời nào. Cậu biết anh giận, nhưng chỉ là chút hờn dỗi trẻ con thôi. Những lúc ấy, cậu phải cố nén lắm mới không bật cười thành tiếng.

“Giận em sao ?”

“...”

“Cho em xin lỗi mà...”

“...”

“Yunnie ah...”

“...”

“Oh, vậy thì tốt ! Anh cứ ngồi đó đi. Em về...”

Tình thế nhanh chóng chuyển đổi. Yunho vội quay sang nắm tay Jaejoong rồi kéo cậu ngồi vào lòng anh. Ấm áp đến lạ kì.

“Anh không giận nhưng em vẫn còn nợ một lời giải thích đấy...” – Anh đặt cằm lên vai cậu và thì thầm.

“Chẳng phải Dongshin kể hết rồi sao ?”

“Không, anh muốn chính miệng em nói kìa. Biết đâu anh ta bao che cho em thì sao...” – Yunho nở một nụ cười ranh mãnh – “Ai biết em thực sự có muốn làm đám cưới không...”

“Đến nước này mà anh còn nghi ngờ em nữa sao. Đáng ghét !” – Cậu quay sang véo vào mũi anh – “Nhưng nếu anh muốn thì em đi kiếm người khác rồi kết hôn luôn !”

“Oh, thật sao ? Sợ chưa đám cưới mà Joongie chịu không nổi rồi muốn về lại với Yunnie thôi...”

Jaejoong giận dỗi véo vào má anh. Anh mỉm cười nắm lấy bàn tay cậu áp vào má mình. Những ngón tay anh chạm tới chiếc nhẫn, chứng minh cậu và anh đã thuộc về nhau.

“Nè, anh làm gì vậy ? Kì quá !” – Cậu rút tay lại rồi quay mặt đi.

Yunho vòng tay ôm Jaejoong chặt hơn. Những ngón tay anh đan vào nhau tạo cho cậu một cảm giác thực sự vững chãi và bình yên. Anh khẽ nói vào tai cậu :

“Jaejoong ah, từ đây về sau, anh nhất định sẽ không để em rời xa anh một phút giây nào nữa đâu. Anh biết mình đã có lỗi khi để em phải đau lòng, phải lo lắng, nhưng anh thề là...”

Câu nói của anh bị chặn lại bởi nụ hôn của cậu. Hương vị ngọt ngào tỏa ra khi lưỡi cậu quấn lấy lưỡi anh.

Yunho đưa tay vuốt nhẹ lên tấm lưng Jaejoong, còn cậu đưa tay dần lên ngực của anh, và chạm vào một vật cộm cộm sau lớp áo. Không cần suy nghĩ lâu cậu cũng biết đó là sợi dây chuyền mặt gỗ mà ngày trước cậu tặng Yunho khi anh đi du học. Cậu đâu ngờ rằng anh luôn nâng niu và đeo nó bên mình, nhưng có lẽ cậu hơi vô tâm nên không để ý thấy. Nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc vì những gì anh đã dành cho cậu.

Jaejoong nhẹ nhàng kéo sợi dây chuyền ra khỏi lớp áo và vuốt ve hình trái tim gỗ có hai chữ J do chính tay cậu tạo nên. Rồi cậu ngạc nhiên khi mặt bên kia là hai chữ YH được khắc vào tự bao giờ.

“Em thấy sao ? Đẹp không ?” – Yunho mỉm cười– “Những ngày bên Mỹ, anh đã khắc tên anh vào với hy vọng anh và em có thể bên nhau mãi mãi. Nhưng sau đó anh thực sự rất shock khi hay tin em đi với người khác. Nhưng anh vẫn mong em được hạnh phúc, Jae ah...”

Đôi mắt anh nhìn cậu sáng ngời yêu thương. Cậu cũng nhìn anh và hiểu được nỗi đau không chỉ mình cậu chịu đựng. Giờ mọi hiểu lầm đã xóa tan, cậu và anh lại được ở bên nhau. Bỏ mặc định kiến xã hội, bỏ mặc cả những lời miệng lưỡi sau lưng. Thế giới này chỉ còn anh và cậu yêu nhau, thế là đủ...

Hai người ngồi bên cạnh nhau như quên cả thời gian, không gian, và cũng không hề để ý đến sự xuất hiện của một bóng đen sau lưng họ.

...

“Chun ah, anh chạy nhanh hơn một chút không được sao ?” – Giọng Junsu cằn nhằn.

“Anh chạy vậy là nhanh lắm rồi đó...” – Yoochun nhăn nhó – “Em muốn vào viện lần nữa ah ?”

“Nằm mơ tôi mới vào lại chỗ đó !” – Cậu hét lên.

“Sợ như sáng nay nữa sao ?” – Anh cười gian.

Junsu giáng một đòn vào lưng Yoochun khiến anh đau đớn suýt lạc tay lái.

“Anh còn nói vậy được sao ? Tại ai kiếm chuyện lợi dụng tôi trước ? Giờ chẳng biết có đến kịp nữa không đây. Không chừng hôn lễ kết thúc rồi không chừng...” – Cậu thở dài ngao ngán – “ Nếu Heechul không đề xuất ở lại đó để tránh mặt Yunho thì chắc không đến nỗi... aish...”

Yoochun thấy vẻ mặt của cậu lúc đó thì không nhịn được lại bật cười.

“Đấy, em lại mềm lòng rồi đấy ! Em mà không ở lại trong đó thì khi đến gặp Yunho lại bị tình cảm lấn áp, rồi kế hoạch đổ bể hết. Cũng may là Siwon và Changmin là diễn viên nên đóng rất chuẩn...”

Chiếc motor lại tiếp tục lao nhanh trên đường. Bất chợt Junsu vỗ vai Yoochun :

“Anh nhìn kìa, sao nhìn giống xe của Yunho quá !”

Yoochun nghe vậy thì dừng xe lại.

“Lúc nãy Heechul gọi điện nói là mọi chuyện thành công tốt đẹp mà. Yunho và Jaejoong đã rời khỏi giáo đường rồi...” – Cậu nói.

“Oh, thế thì em lo làm gì. Chắc họ bận hú hí với nhau ở đâu đó rồi !”

“Anh nghĩ ai cũng như anh chắc ?” – Junsu nạt.

Rồi cậu bước xuống xe nhìn quanh. Linh cảm của một bác sĩ tâm lý cho cậu biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Cậu nhìn sang bên kia đường.

Su’s POV
Đây chẳng phải là nơi mà hồi đó Jaejoong hay đến sao ? Có thể cậu ấy và Yunho đang ở bên đó.
END Su’s POV

Junsu chạy đến chỗ con dốc nhìn xuống ngọn đồi. Cỏ vẫn xanh, vẫn mượt mà. Nhưng chẳng có ai ở đó cả.

“Đi thôi Su, không có chuyện gì đâu ! Em lại lo xa rồi !” – Yoochun bước đến bên Junsu nói.

“Nhưng...”

Sự lo lắng trong lòng Junsu bỗng dâng lên. Cậu đảo mắt nhìn quanh, và nhận ra một vật quen thuộc nằm trên bãi cỏ...

“Là sợi dây chuyền của Jaejoong !” – Junsu kêu lên rồi chạy đến nhặt nó lên.

“Anh có bao giờ thấy Jaejoong đeo trang sức gì đâu ?” – Yoochun ngạc nhiên.

“Anh không biết đó thôi. Sợi dây này rất quan trọng với Jaejoong, và cậu ấy đã tặng cho Yunho. Nhưng sao... nó lại ở đây ?” – Cậu bắt đầu cảm thấy những suy nghĩ của mình là đúng.

Yoochun nghe vậy cũng vội bước đến. Rồi anh nhìn thấy trên bãi cỏ chỗ sợi dây chuyền bị rơi có thứ gì đó. Anh cúi xuống và thảng thốt :

“Là máu !”

...

Yunho tỉnh lại khi thấy cảm giác ướt đẫm và lạnh buốt như có ai tạt nước vào mặt. Đầu anh nhức như búa bổ. Anh chỉ nhớ là khi anh và Jaejoong đang ngồi bên nhau thì có ai đó đập vào đầu, rồi ngất đi.

Yunho nhanh chóng nhận ra cảnh quan xung quanh. Một nhà kho cũ. Và mắt anh dừng lại trước con người đang đứng trước mặt với xô nước bên cạnh.

“Anh là ai ? Sao lại bắt tôi đến đây ?” – Anh lớn tiếng hỏi khi thấy tay mình đang bị trói chặt.

“Haha... Jung Yunho !” – Hắn cười ngạo mạn – “Tao nghĩ là câu đó mày nên hỏi thiên thần bé nhỏ của mày kìa...”

Yunho quay sang và thấy Jaejoong cũng đang bị trói ở bên cạnh. Lúc đó cậu cũng dần tỉnh lại. Anh cố lê đến chỗ cậu.

“Jaejoong ! Em có sao không ?”

“Em không sao... Chúng ta đang ở đâu đây ?”

Jaejoong đưa mắt nhìn quanh. Rồi cậu thốt lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy con người đứng trước mặt cậu.

“Da... Daniel ?” – Jaejoong nhận ra gương mặt của Daniel vì lần trước Heechul đã đưa cho cậu xem ảnh của hắn.

“Haha... Kim Jaejoong ! Rốt cuộc tao và mày cũng gặp mặt nhau...” – Daniel lại cất lên một tràng cười ghê rợn – “Nhưng tao e đây là lần gặp mặt cuối cùng...”

“Daniel, ngươi định làm gì ?” – Yunho vội ra chắn trước mặt Jaejoong.

“Tụi mày phải trả giá vì những gì đã gây cho tao, cho chị tao... Nhưng đừng lo, tụi mày không chết dễ dàng vậy đâu. Tao sẽ cho hai đứa mày chịu đau đớn, chết dần chết mòn...”

Rồi hắn rút thắt lưng ra rồi quất túi bụi vào hai người. Yunho vì cố che cho Jaejoong nên lãnh trọn từng đòn roi của hắn. Da thịt anh bật máu, in hằn những dấu vết đầy đau đớn.

“KHÔNG ! YUNHO ! DỪNG LẠI ĐI !” – Jaejoong gào lên.

Nước mắt cậu trào tuôn. Nhưng cậu càng khóc thì Daniel càng cười lớn, rồi liên tục quất vào người cậu và Yunho. Hắn vừa đánh vừa cười khoái trá rồi đẩy thân người đầy thương tích của Yunho ngã xuống, đá mấy cái vào bụng anh đau điếng. Jaejoong thấy cảnh đó thì gào khóc thảm thiết hơn. Dù cậu cũng bị thương khá nặng nhưng phần lớn Yunho đã đỡ cho cậu. Anh đau, cậu càng đau hơn.

“Haha... Jung Yunho ! Hôm nay tao sẽ bắt mày trả giá...”

Hắn nói rồi rút trong thắt lưng ra một khẩu súng. Hắn chỉa súng về phía Yunho, lúc này đang nằm trên sàn.

“Daniel, không được giết anh ấy !” – Jaejoong hoảng hốt khi thấy Yunho đang bị nguy hiểm – “Muốn giết thì hãy giết ta đi !”

“Haha... Không ngờ hai đứa mày lại quan tâm đến nhau như vậy...” – Daniel lại cười lớn – “Nhưng mày đừng lo, tao sẽ cho mày xuống gặp nó sớm thôi !”

Rồi hắn lên đạn. Nước mắt Jaejoong chảy ròng ròng. Cậu gào thét nhưng dường như vô dụng.

Jae’s POV
Không ! Mình không thể để anh ấy chết ! Không thể...
END Jae’s POV

ĐOÀNG !!!

Tiếng súng lạnh lùng vang lên giữa rừng. Máu đã rơi...

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Cassiopeia_Reika
Cassiopeia_Reika

Sex Sex : Nữ
Posts Posts : 349
Tiền Tiền : 3309
Thanks Thanks : 16

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 EmptyThu May 06, 2010 9:06 am


FINAL CHAP

Không gian như đứng lặng sau phát súng. Yunho cố mở mắt nhìn và anh thấy mình chết lặng. Jaejoong đang quỵ xuống trước họng súng của Daniel. Viên đạn đã ghim vào người cậu. Máu từ vết thương cậu tuôn ra, ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc. Rồi cả thân người Jaejoong ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

“JAEJOONG !!! TẠI SAO EM LẠI LÀM VẬY ?” – Anh gào lên rồi cố trườn đến chỗ cậu, quên cả vết thương của bản thân.

“Yunho... Anh... không sao...” – Cậu cố thều thào trong hơi thở đứt quãng – “...là... tốt rồi...”

Mắt cậu nhắm nghiền lại. Môi cậu vẽ nên một nụ cười yếu ớt.

“KHÔNG ! MỞ MẮT NHÌN ANH ĐI JAEJOONG ! ANH VAN EM ĐẤY !” – Yunho đau đớn bật khóc.

Daniel lúc đó thật sự khá kinh ngạc. Hắn không ngờ Jaejoong lại lao đến hứng trọn phát súng ấy thay cho Yunho. Nhưng ngay sau đó, hắn lại rít lên :

“Ah, hai đứa mày đã dám sống chết vì nhau thì tao cho hai đứa mày toại nguyện...”

Hắn đưa súng nhắm thẳng vào người Yunho rồi lên đạn.

ĐOÀNG !!!

Sau âm thanh ấy, một người nữa lại gục xuống, nhưng người đó lại là... Daniel. Một viên đạn xuyên qua đầu hắn. Người nổ súng không ai khác chính là Yoochun. Anh và Junsu lần theo vết máu và tìm được ngôi nhà trong rừng này.

“Yunho ! Jaejoong ! Hai người có sao... AHHHHHHH ! SAO LẠI THẾ NÀY ?”

Junsu chạy vào và thét lên kinh hoàng khi nhìn thấy Jaejoong đang nằm bất động giữa vũng máu. Bên cạnh là Yunho thương tích đầy mình. Yoochun cũng nhận ra nên chạy lại cắt dây cho anh và cậu.

“JAEJOONG ! TỈNH LẠI ĐI ! JAEJOONG...”

Yunho bỏ mặc vết thương đang rỉ máu. Anh bế xốc cậu lên rồi chạy ra ngoài. Junsu cũng khóc lóc rồi đuổi theo.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên như thúc giục. Liệu có còn đủ thời gian ?

...

Yunho ngồi gục đầu vào tay. Vết thương của anh vẫn còn đau âm ỉ, nhưng làm sao đau bằng nỗi đau trong lòng anh. Từ lúc lên xe cấp cứu, Jaejoong đã hôn mê, tình trạng hết sức nguy kịch. Anh chỉ còn biết nắm chặt tay cậu mà truyền cho cậu chút hơi ấm, để rồi phát dứt nó ra khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại. Dù vậy, Yunho vẫn còn nhìn rất rõ nụ cười trên mặt cậu lúc ấy. Hạnh phúc. Bình an. Nhưng vô cùng mong manh...

Bên cạnh anh, Junsu gục đầu vào vai Yoochun mà nấc lên từng hồi. Cậu đã khóc rất nhiều từ khi đến bệnh viện. Cậu sợ sẽ đánh mất người bạn thân của mình. Cậu đã hứa với lòng là sẽ không để chuyện gì xảy ra với Jaejoong, nhưng giờ thì...

Hàng ghế bên kia cũng đang hiện diện sáu con người với khuôn mặt lo âu, buồn bã. Lòng họ như lửa đốt kể từ lúc Junsu gọi điện báo tin. Dongshin và Jang Rin cũng phải hủy bỏ tuần trăng mật của hai người mà vào đây.

Bên ngoài, trời đang mưa to. Cơn mưa đến thật bất chợt, nhanh đến nỗi không ai nhận ra đám mây đen đang vần vũ trên đầu.

“Các cậu là người nhà bệnh nhân Kim Jaejoong ?” – Cánh phòng cấp cứu bật mở và bác sĩ KiBum bước ra.

“Vâng ! Là chúng tôi đây !” – Yunho vội vã chạy đến với gương mặt thất thần – “Bác sĩ KiBum, Jaejoong cậu ấy...”

“Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức...” – KiBum buồn bã nói.

“CẬU NÓI VẬY LÀ SAO ?” – Yunho nắm chặt hai vai của KiBum. Những người còn lại sững sờ trong cơn shock.

“May mắn là viên đạn không xuyên vào tim nên vẫn giữ được tính mạng...” – KiBum từ tốn giải thích – “Có điều vì mất máu khá nhiều nên dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng hoạt động của não đã bị ảnh hưởng. Cậu ấy vẫn đang trong tình trạng hôn mê, có thể... sẽ không tỉnh lại...”

Rồi bác sĩ KiBum cất tiếng thở dài. Yunho nhìn KiBum với ánh mắt ngỡ ngàng :

“Jaejoong... sẽ chết sao ?”

“Không. Cậu ấy vẫn sống...” – KiBum đặt tay lên vai anh an ủi – “Nhưng trong tình trạng người thực vật...”

“Người thực vật ?”

“Phải. Cậu ấy sẽ hôn mê và không biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Một tháng, một năm, mười năm và không chừng là cả cuộc đời này. Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho phép màu xảy ra...”

Vị bác sĩ trẻ im lặng như cố nén thứ gì nghèn nghẹn trong cổ họng. Yunho bàng hoàng như vẫn chưa tin những gì đang xảy ra. Không gian chìm vào những tiếng khóc, tiếng nấc đau buồn của những con người trên hành lan.

Ngoài kia, mưa đã tạnh, bầu trời xanh lại hiện ra. Trong vắt.

...

3 năm sau...

Yunho đứng lặng trên con dốc. Cỏ mượt xanh sau một trận mưa rào thoáng qua. Phảng phất trong gió mùi hương đồng nội dịu dàng mà quyến rũ.

Ho’s POV
Jae ah, mới đó mà đã ba năm rồi... Thời gian trôi nhanh quá phải không em ? Nhưng dối với anh, đó là cả một khoảng thời gian dài vô tận, không có em...
Anh cô đơn quá Jaejoong ah ! Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười của em, nhớ tất cả. Nhưng... anh phải làm sao để tìm lại những thứ đó đây ?
Dù thế nào đi nữa, anh ước gì em biết được rằng, anh sẽ luôn ở bên em, sẽ đợi em, đến ngày em tỉnh lại, dẫu cho ngày đó có là ngày cuối cùng trong cuộc đời anh.
Anh yêu em, Joongie của anh…
END Ho’s POV

Yunho phóng tầm mắt về phía xa. Vầng thái dương xuất hiện nhẹ nhàng chiếu những tia nắng xuống. Và như một điều tự nhiên, ánh cầu vồng hiện lên. Đẹp đẽ. Kì diệu.

Anh cảm thấy lòng mình hụt hẫng như thiếu vắng một thứ gì đó. Ngày ấy, có cậu bên anh, mọi vật đều có sức sống, cả ánh cầu vồng cũng chan hòa hơn bây giờ. Suốt ba năm nay, hôm nào anh cũng đến thăm cậu và mang cho cậu một đóa lưu ly, loài hoa cậu yêu thích. Anh ngồi bên cạnh cậu hàng giờ, nói cho cậu nghe anh yêu cậu nhiều như thế nào. Rồi anh lại khóc. Khóc vì thấy mình thật bất tài. Khóc vì mình đã không thể bảo vệ được cậu. Ngày hai đứa còn bé, anh luôn che chở cậu, và còn hứa sẽ không bao giờ để cậu phải buồn. Nhưng giờ... anh thấy mình còn tệ hơn cả một kẻ thất hứa. Anh khiến cậu đau lòng, lo lắng hết lần này đến lần khác nhưng cậu không hề oán trách. Cậu vẫn âm thầm chịu đựng. Cậu tha thứ mọi lỗi lầm của anh. Cậu muốn anh được hạnh phúc. Còn anh thì sao ? Anh có mang lại được chút hạnh phúc nào cho cậu chưa ?

Yunho thả tâm trí mình theo dòng suy nghĩ mênh mang. Hôm nay, sau khi trò chuyện với cậu ở bệnh viện, anh bỗng dưng muốn đi dạo thì trời đổ mưa. Anh định tìm chỗ trú nhưng không hiểu vì sao lại lạc bước đến đây, đến nơi mà ngày ấy anh và cậu thường ngắm cầu vồng cùng nhau.

=====FLASHBACK=====

“Mà hồi nhỏ em có đọc trong truyện cổ tích ấy, bên kia ánh cầu vồng là thiên đường ánh sáng. Ai có thể vượt qua cầu vồng sẽ tìm thấy tình yêu của mình.”

=====END FLASHBACK=====

Con tim anh thổn thức một lần nữa khi nhớ đến những lời cậu nói. Nỗi xúc động dâng trào khiến anh bật khóc, và cất tiếng nói một mình :

“Jaejoong ah, có phải bây giờ... em đang ở thiên đường ánh sáng ấy, và tìm được tình yêu của mình rồi hay không ? Phía bên kia cầu vồng, chẳng biết... có một chỗ nào dành cho anh không ?”

“I'm still there everywhere, I'm the dust in the wind.
I'm the star in the Northern sky...
I never stayed anywhere, I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?”

Anh cất tiếng thở dài và trông theo ánh cầu vồng ẩn hiện nơi cuối chân trời. Biết bao giờ... anh mới vượt qua nó, và tìm thấy tình yêu của chính mình... là cậu.

“Sẽ không có chỗ nào dành cho anh ở thiên đường ánh sáng ấy đâu Yunho, vì... thiên đường thật sự của anh là ở đây, chứ không phải bên kia cầu vồng...”

Giọng nói cất lên khiến Yunho ngỡ ngàng nhìn lại. Và anh thấy... rực rỡ hơn cả những tia nắng... đẹp đẽ hơn cả cầu vồng... hiền dịu hơn cả những cơn gió... chính là thiên đường anh không ngừng tìm kiếm.

Cuối cùng, hạnh phúc mà anh luôn chờ đợi... đã ở ngay đây rồi...

“I'll love you till I die, deep as sea, wide as sky,
The beauty of our love paints rainbows everywhere we go...
Need you all my life, you're my hope, you're my pride
In your arms I find my heaven,
In your eyes my sea and sky,
May life our love paradise...”

END PART 2

Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Cassiopeia_Reika bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_top110

[Dolls Family]

Sponsored content

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 P_bott11
Bài gửiTiêu đề: Re: [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng [DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng - Page 2 Empty


Thấy bài viết hay không? Hãy cảm ơn Sponsored content bằng cách bấm vào "" nhé ^^

Về Đầu Trang Go down

Gửi bài mớiTrả lời chủ đề này
Tiêuđề

[DBSK Fanfic] Sau ánh cầu vồng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

.::Host up ảnh miểnphí: Clickhere! - Hướng dẩn sử dụng Diễn đàn:Clickhere!::.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: .:Giải Trí:. :: Fanfic-fiction :: Fic bản quyền-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất